Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra "Cô là người nhà?" Tần Mộc Mộc do dự một chút "Tôi là đồng nghiệp của cô ấy.
Cô ấy không sao chứ?" Bác sĩ mang áo khoác dài màu trắng sắc mặt không được tốt lắm "Cô thông báo với người nhà bệnh nhân đi" Tần Mộc Mộc vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch "Bác sĩ, rất nghiêm trọng sao?" Trong lòng thất thượng bát hạ*, nếu Giản Đồng mà chết...
Vậy cô, vậy cô không phải giết người rồi sao? (*) Thất thượng bát hạ (七上八下): ý chỉ lo âu, bối rối Không, không phải, không phải cô, là tự Giản Đồng.
Không liên quan đến cô, cô, cô chỉ là cứu người nên đưa đến bệnh viện mà thôi.
Nếu như để cho mọi người biết, Giản Đồng xảy ra chuyện liên quan đến cô, vậy trường học sẽ đuổi cô mất.
Cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới thi đậu đại học S, làm sao có thể! Giờ khắc này, suy nghĩ Tần Mộc Mộc đầy rối loạn, nghĩ tới nhiều chuyện, một khi Giản Đồng xảy ra chuyện, bị người khác biết có quan hệ với cô, như vậy cô phải chịu hết thảy, thậm chí Tần Mộc Mộc còn nghĩ tới Tiêu Hành, Tiêu Hành sẽ nhìn cô ra sao.
"Bác sĩ, Giản Đồng...
Là đồng nghiệp của tôi, cô ấy thật sự không cứu được sao?" Chân mày bác sĩ hơi nhíu, quái dị nhìn về phía Tần Mộc Mộc "Ai nói với cô cô ấy không cứu được nữa?" "Vậy, vậy sao bác sĩ bảo tôi thông báo cho người nhà?" Ý của báo cho người nhà, không phải là do cứu không được nữa sao? "Đồng nghiệp của cô ở bên trong, chỗ rách trên trán có vẻ hơi lớn, đưa tới lại trễ nên mất máu nhiều, nhưng vấn đề này cũng không lớn gì, vấn đề lớn nhất là cô ấy sốt cao, hơn nữa với tình huống này ít nhất là sốt một tối rồi.
Nếu vậy cô ấy phải nhập viện để hồi phục thật tốt, không có ai chăm sóc thì phải làm sao?" Tần Mộc Mộc khẩn trương nghe xong lời bác sĩ, viên đá trong lòng coi như được đặt xuống, liền vội vàng nói "Tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.
Cái đó...
Cô ấy không có người nhà, tôi cùng nhà trọ với cô ấy, vậy để tôi chăm sóc cô ấy" Giản Đồng không có người nhà hay bạn gì, cái này là thời điểm ban đầu, cô và Giản Đồng cùng nhau nói chuyện phiếm vào buổi tối, chuyện này của Giản Đồng Tần Mộc Mộc vẫn còn nhớ.
Bác sĩ nhìn Tần Mộc Mộc một cái, ánh mắt nhu hoà "Cô gái nhỏ như cô tâm địa rất hiền lành.
Nếu cô chịu chăm sóc cho cô ấy thì không thành vấn đề, đi làm thủ tục nhập viện đi" "Được được được, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ" Tần Mộc Mộc cầm đồ, đi làm thủ tục nằm viện ngay, viện phí quá đắt, khiến cho cô đau lòng một trận, nhìn tiền bị trừ trong thẻ ngân hàng, trong lòng một trận nhức nhối cùng oán trách.
Số tiền này là tiền lương một tháng của cô đó, tháng này làm không công rồi.
Một bên lẩm bẩm đi đến phòng bệnh liếc nhìn Giản Đồng vẫn còn ngủ mê man, lập tức ra khỏi bệnh viện, đi đến Quốc tế Đông Hoàng.
...
Đông Hoàng.
"Cô nói Giản Đồng làm sao?" Tần Mộc Mộc tìm được giám độc bộ phận pr, giúp Giản Đồng xin nghỉ, chỉ nói thân thể Giản Đồng có chút không thoải mái, ngã xuống đất phải nhập viện.
Giám đốc bộ phận pr cũng rất bận rộn, huống chi Giản Đồng cũng vốn chỉ là một nhân viên vệ sinh, cũng không hiểu được Mộng tỷ ban đầu nghĩ như thế nào mà đem người như vậy nhét vào bộ phận pr.
Tóm lại, giám đốc bộ phận pr vốn là đối với Giản Đồng cũng không có ấn tượng gì tốt, huống chi sau đó vì Giản Đồng này gây chuyện hại mình tổn thất mất hai nhân viên tốt như vậy.
Trăn Trăn là một hạt giống tốt, Luna lại là một nhân viên kỳ cựu ở Đông hoàng, thật không biết Mộng tỷ nghĩ như nào mà vì một Giản Đồng không có chỗ nào dùng được mà đuổi hai người kia đi.
"Bỏ đi bỏ đi, cô để cho cô ta dưỡng bệnh thật tốt, chuyện ở đây tạm thời không cần nghĩ nhiều, tốt nhất nghỉ ngơi một thời gian rồi đi làm lại" Đuổi Tần Mộc Mộc đi, giám đốc bộ phận pr lại vội vàng làm những chuyện khác, quên đi chuyện này.
Tô Mộng ở club đi lại hai vòng, chân mày nheo lại, kỳ quái, hôm nay sao không thấy Giản Đồng.
"Này, đứng lại xíu" Vừa lúc thấy giám đốc bộ phận pr đang chuẩn bị vào thang máy, Tô Mộng thấy liền gọi lại "Thấy Giản Đồng ở đâu không?" Giám đốc bộ phận pr xoay người xem ai gọi, thấy Tô Mộng dừng một chút nói "Hôm nay Giản Đồng xin nghỉ, hình như là người có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi" Do dự một chút, giám đốc bộ phận pr dè dặt nói với Tô Mộng: "Mộng tỷ, Giản Đồng này từ sau khi đến bộ phận pr của chúng ta liền làm ra một đống chuyện phiền toái, tôi nhìn thấy cô ta cũng không thích ứng được ở bộ phận pr của chúng ta, Mộng tỷ, không bằng...
Điều cô ta đến bộ phận khác làm đi" Thật sự là không ưa nổi Giản Đồng này, suốt ngày một bộ dạng cúi đầu không có chí tiến thủ, mặc gió thổi không lọt, đem bản thân bọc lại thật chặt, giữa hai đầu lông mày một vẻ ưu sầu, mặt nhăn nhó như vậy, đã không có tướng mạo body đẹp, khách hàng chẳng ai thích là đúng, ngoại trừ gây chuyện cũng chỉ có thể kéo trình độ nghề nghiệp của cô xuống thấp.
Mấy ngày nay, từ sau khi Giản Đồng đến bộ phận pr bằng cửa sau, cô liền bị những bộ phận khác chế giễu khinh thường, còn có mấy khách hàng hỏi cô: Bộ phận pr không còn người nào sao, sao mà loại mặt mũi như này cũng có thể vào bộ phận pr của cô thế.
Giờ phút này, giám đốc bộ phận pr dè dặt than phiền với Tô Mộng, sao mà Tô Mộng không hiểu, cấp dưới này của cô là đang đưa thuốc nhỏ mắt* để cáo trạng Giản Đồng với cô.
(*) Thuốc nhỏ mắt, bản gốc là thượng nhãn dược (上眼药): kể chuyện xấu hay thêm mắm thêm muối khi nói về một ai đó với người thứ ba.
| mách lẻo; đâm chọc sau lưng Lập tức, mặt tinh xảo của Tô Mộng hiện lên một nụ cười chế nhạo --
- hoàn mỹ khiến cho người khác cảm thấy bản thân đang sai sót "Giám đốc Hứa, Giản Đồng là tự tay tôi đưa vào bộ phận pr, sao nào, giám đốc Hứa là đối với quyết định tôi có ý kiến gì sao? Hay đối với ánh mắt tôi có ý kiến gì?" Lập tức, nụ cười lấy lòng trên mặt của giám đốc Hứa liền cứng lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng lên tiếng chối bỏ "Không có không có, làm gì có chuyện đó.
Nếu Mộng tỷ coi trọng cô ấy như vậy, vậy tôi bỏ chút thời gian chỉ bảo cô ấy là được.
Mộng tỷ, tôi đi trước, Lý tổng bên kia đang chờ" Giám đốc Hứa xoay người vội vàng đi, vừa đi trong lòng vừa giận dữ bất bình, không phải chỉ là một nhân viên vệ sinh thôi sao.
Cô quả thật nhìn không ra Giản Đồng này có ma lực gì, kiến cho Mộng tỷ coi trọng như vậy.
Giám đốc Hứa vẫn chưa ý thức được, Tô Mộng chiếu cố Giản Đồng như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì đơn giản như cái gọi là 'coi trọng Giản Đồng'.
Bất quá cái này cũng không trách được giám đốc Hứa, bất kỳ ai nhìn tới Giản Đồng của hôm nay, cũng không thể nhìn ra được Giản Đồng của ba năm trước, cô thay đổi thật sự là quá lớn.
Tô Mộng đứng tại chỗ, nghe giám đốc bộ phận pr báo cáo với mình chuyện Giản Đồng muốn nghỉ ngơi hai ngày, cô quả thật vui mừng, nữ nhân ngốc này cuối cùng cũng biết đau lòng cho bản thân rồi.
"Vẫn còn tốt, còn biết mệt, vẫn cứu được" Tô Mộng vui mừng sờ mũi một cái, sợ nhất là Giản Đồng người phụ nữ ngốc kia chạy tới nói với cô: Mộng tỷ, có việc gì không, cái gì tôi cũng có thể làm.
"Vẫn còn tốt, vẫn còn tốt" Tô Mộng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên.
Lúc Tần Mộc Mộc xuống lầu, đụng phải một người đồng nghiệp, tâm tư động một cái, gọi người lại "Hiểu Hiểu, Tiêu tiên sinh hôm nay có tới hay không?" Hiểu Hiểu là người 'bạn tốt' trước kia bị Tần Mộc Mộc coi là phản bội, ở thời điểm Tần Mộc Mộc hỏi đến chuyện Luna và Trăn Trăn, là người phục vụ bị Annie kêu đi.
"Không có, tôi không nghe được các cô ấy nói Tiêu tiên sinh tới.
Nếu Tiêu tiên sinh tới thì các chị em kia chắc chắn nói ầm lên" Hiểu Hiểu không có suy nghĩ gì mà nói "Mộc Mộc, cô...
cũng thích Tiêu tiên sinh hả?" Trong nháy mắt ánh mắt Tần Mộc Mộc chợt loé lên vẻ hung dữ...
Cũng?
- -----------------