Ác mộng kéo dài, mỗi đêm mỗi đêm tuần hoàn vô tận.
Đứng ở bên vách đá, đột nhiên như rơi xuống vực sâu!...
Giản Đồng thức dậy.
Không phải rơi xuống vách đá, mà là cánh cửa sau lưng bị người từ bên trong kéo ra.
"Cô có phải có bệnh hay không, có giường không ngủ chạy đi ngủ ngoài cửa?" Từ sau khi phát sinh chuyện kia, lúc Tần Mộc Mộc thấy Giản Đồng, đều làm như không thấy, bày ra một vẻ mặt thanh cao lạnh lùng, xem thường Giản Đồng nên tất nhiên không cùng Giản Đồng nói chuyện, thật giống như là nếu nói chuyện cùng Giản Đồng sẽ làm mình thấp kém đi.
Mà sáng sớm hôm nay, ở trước cửa nơi hai người cùng ở trọ, Tần Mộc Mộc hiếm thấy như đang ban ơn nói chuyện cùng Giản Đồng.
Nhưng mà cũng chẳng phải lời gì tốt đẹp, còn không bằng là đừng nói.
Đầu choáng váng, cảnh tượng trước mặt như đang xoay tròn, quả thực Giản Đồng không có lòng dạ ứng phó với Tần Mộc Mộc.
"Tối hôm qua cửa bị khoá trái" Giản Đồng nhàn nhạt nói một câu, có những lời, ngừng đúng chỗ thì mới tốt.
Cô không trông cậy vào việc Tần Mộc Mộc nói xin lỗi với cô, chỉ cầu Tần Mộc Mộc này có thể dừng ở đây là được rồi.
Bên tai truyền tới thanh âm không mặn không nhạt của Tần Mộc Mộc "Ồ, thì ra là cửa khoá trái, chắc là hôm qua lúc tôi đóng cửa không chú ý đụng phải rồi" Không chú ý đụng phải?...
Lời này, quỷ cũng không thèm tin.
Giản Đồng lắc đầu một cái, không muốn tranh cãi cũng Tần Mộc mộc, đầu cô càng ngày càng choáng, cảnh tượng xung quanh cũng đang xoay tròn.
"Nói tới cái này cũng không thể tránh tôi, vô ý đụng phải nên cửa khoá trái, cô cũng sẽ không lắm mồm mách lẻo đâu nhỉ? Ở đây dài miệng làm gì?" Bên tai cô ong ong, đầu Giản Đồng như hoa lên, mi tâm hiện lên sự mệt mỏi, rốt cuộc cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên "Tần Mộc Mộc, tôi rất mệt" Trên mặt cô như hiện lên chữ mệt mỏi.
Nhưng Tần Mộc Mộc giống như không nghe thấy, ngược lại đột nhiên nhìn Giản Đồng, lộ ra vẻ mặt không có ý tốt châm chọc: "Ồ...
Tôi biết, cái miệng thấp hèn đê tiện này của cô dùng để nói ra những câu vô sỉ dụ dỗ đàn ông đúng không!" "Tôi rất mệt" Giản Đồng dựa vào khung cửa, ấn đường vốn dĩ đầy mệt mỏi giờ càng mệt thêm.
Sắc mặt ảm đạm, không có chút huyết sắc nào.
Nhưng Tần Mộc Mộc không có ý định buông tha cho cô vào nhà, như cũ không thuận theo "Từ đã" Cô kéo lại Giản Đồng đang muốn đi vào trong nhà, đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo: "Giản Đồng, tôi cảnh cáo cô, đừng có tiếp tục dây dưa với Tiêu Hành!" Tần Mộc Mộc tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô là do ghen tị với Giản Đồng cùng Tiêu Hành thân mật như vậy, cô là học sinh trường đại học S, cô là vì kiếm tiền sinh hoạt học phí mới uỷ khuất đi làm việc ở Đông hoàng, cô cùng những người khác trong đây không giống nhau! Giản Đồng đỡ khung cửa...
Rất mệt rất mệt, không muốn cùng Tần Mộc Mộc tranh cãi gì thêm, chỉ muốn sớm được nằm nghỉ ở giường của mình một chút.
"Tần Mộc Mộc, cơ thể tôi rất khó chịu" Tần Mộc Mộc sửng sốt một chút, sau đó chẳng biết tại sao, phảng phất như đang bị làm nhục một cách quá đáng, trong nháy mắt liền kích động: "Giản Đồng, cô đủ rồi đó, còn giả bộ đáng thương.
Tôi bất quá cũng chỉ cùng cô nói hai câu mà thôi, cô cứ nơi này không thoải mái, nơi đó không thoải mái?" Giản Đồng xoa xoa mi tâm, thật sự không muốn cùng Tần Mộc Mộc phát sinh thêm mâu thuẫn dư thừa gì nữa: "Tối qua tôi mắc mưa, không phải cô khoá trái cửa sao?" Giản Đồng chỉ nghĩ là mình nói sự thật, không nghĩ tới lời nói thật này lại triệt để kích thích Tần Mộc Mộc, có lẽ Tần Mộc Mộc vốn dĩ có định kiến với Giản Đồng, nên Giản Đồng nói gì đều sai.
"Lời này của cô là có ý gì!" Mặt Tần Mộc Mộc lạnh xuống "Cũng không phải là tôi bảo ông trời đổ mưa, còn nữa, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không chú ý đụng phải nên khoá trái, lời này của cô tựa như nói tôi cố ý khoá trái để cô phải đứng bên ngoài không bằng" Cơ thể đứng không vững, Giản Đồng nghe được câu của Tần Mộc Mộc, chỉ cảm thấy đầu càng đau.
Rất muộn phản bác Tần Mộc Mộc, rất muốn càn rỡ phát tiết uỷ khuất của mình.
Nhưng thời điểm cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, còn chưa kịp biến nó thành hành động đã bị Giản Đồng áp chế xuống.
Giản Đồng, cô đã không còn là Giản gia Giản đại tiểu thư của ba năm trước.
Giản Đồng, cô chỉ là một tội phạm vừa ra tù.
Giản Đồng, Tần Mộc Mộc là sinh viên trường đại học S tiền đồ rộng mở, cô là cái gì, cô là cái gì, cô là cái gì! Thời gian, đối với Giản Đồng mà nói chính là một bãi phân chó ghê tởm, nó chứng kiến cô từ lúc tự tin phấn chấn biến thành hình dáng ngày hôm nay.
Là không muốn càn rỡ trút ra nỗi buồn của mình sao? Không, là không thể.
"Tần Mộc Mộc, cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi chỉ là nói, hôm qua tôi mắc mưa, lại ở ngoài cửa một đêm, bây giờ người cảm thấy rất rất khó chịu, đầu tôi có chút choáng váng.
Có lời gì có thể chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói sau?" Gẩn như là khẩn cầu, cánh môi Giản Đồng trắng bệnh tiết lộ sự mệt mỏi của cô.
Không nhịn được, cô nhớ lại bản thân của ba năm trước, không nhịn được mà rất muốn biết, nếu như là Giản Đồng ba năm trước, cô sẽ làm gì chứ? Sẽ giống như bản thân bây giờ, rụt rè e sợ sao? Sẽ giống như bản thân bây giờ, hèn mọn không muốn làm mọi chuyện rắc rối thêm, vì không muốn đắc tội thêm bất cứ một người nào mà hèn nhát nhượng bộ sao?" "Giản Đồng, cô có thấy buồn nôn hay không, tôi đã nói là tôi không cố ý khoá trái cửa, không cẩn thận là đụng phải rồi không phải sao? Tôi đã giải thích với cô rồi, cô còn muốn gì nữa?" Tần Mộc Mộc nhìn Giản Đồng ở trước mắt, liền tự nhiên nghĩ đến một màn ở cầu thang bộ kia.
Không chỉ là một màn ở thang bộ kia thôi, còn có một lần ở phòng bao 606, Tiêu Hành đột nhiên xuất hiện giải vây cho Giản Đồng giải vây, vốn dĩ Giản Đồng này phải biểu diễn tiết mục hôn môi trước mọi người, hơn nữa đối tượng chỉ là một người vệ sĩ.
Nhìn Giản Đồng, đâu đâu cũng thấy không vừa mắt.
Hơn nữa, giờ phút này người phụ nữ trước mặt, bản thân đã nhìn đến dáng vẻ bảo gì làm nấy của cô ta, càng tức giận hơn! Một người hèn nhát như Giản Đồng, Tiêu Hành rốt cuộc vừa ý cô ta chỗ nào? Muốn mặt đẹp không có mặt đẹp, muốn vóc người không có vóc người, muốn học thức cũng không có học thức, một đống bùn nhão này, Giản Đồng dựa vào cái gì mà dám dụ dỗ một người đàn ông nổi bật như Tiêu Hành...
Trừ phi là...
"Hồ ly tinh!" Trừ phi là Giản Đồng dùng thân thể câu dẫn Tiêu Hành, Tần Mộc Mộc trải qua một phen suy đoán, nhất định là nguyên nhân này! Giản Đồng cúi đầu, che đi ưu tư trong mắt.
Tức giận, cô dĩ nhiên có.
Nhưng ba năm, cô học được cách chịu được, học được tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Mộc Mộc "Nếu như cô thích Tiêu Hành tiên sinh, vậy cô cũng không cần đến tìm tôi.
Nếu như cô chỉ có bản lĩnh làm khó tôi thôi, thì Tiêu Hành tiên sinh sẽ nhất định coi thường cô" Đúng vậy, cô dùng ba năm học được cách chịu được, học được tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng không đổi được sự kiêu ngạo từ trong xương máu.
Cô sẽ không đi nói Tần Mộc Mộc ức hiếp người quá đáng, làm vậy chỉ khiến Tần Mộc Mộc như phát điên hơn.
Cô thậm chí biết, nên dùng lời như nào, lấy phương thức dứt khoát nhất, kết thúc một màn này thật nhanh chóng.
Thần sắc Tần Mộc Mộc đại biến, vặn vẹo, dữ tợn, không còn sự thanh thuần kia, cô ta trợn to hai mắt, không tưởng tượng nổi cùng khó mà tiếp nhận nhìn Giản Đồng ở trước mắt ---
- Trong mắt của bản thân, người đàn bà này vẫn là một người hèn mọn đáng thương vô sỉ.
"Loại đàn bà vô sỉ bỉ ổi giống như cô, Tiêu Hành sẽ không thèm thích cô, không có ai sẽ đi thích loại đàn bà không chút liêm sỉ nào như vậy!" Mặt mũi Tần Mộc Mộc vặn vẹo căm tức nhìn Giản Đồng, quát lên, tựa như sau khi nói những lời này, liền cứu được lòng tự ái vừa mất ở trước mặt Giản Đồng vậy.
Đầu Giản Đồng đau như sắp nứt ra, như lửa đang thiêu đốt, cảm thấy cả người lại lạnh đến run rẩy, ngẩng đầu lên, Tần Mộc Mộc trước mặt như đang có phép phân thân mà hiện ra vô số ảnh, lúc lớn lúc nhỏ, lúc xa lúc gần, tay của cô lặng lẽ nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm đến đau đớn, nhờ vậy mà khiến cô thoáng giữ vững được thanh tỉnh, cô có một lời nhất định phải nói cho Tần Mộc Mộc nghe: "Tần Mộc Mộc, thích một người, chẳng lẽ không phải là thật lòng đối với hắn, trong mắt chỉ còn lại hắn thôi sao? Nhưng hình như so với Tiêu tiên sinh, tựa hồ như cô còn để ý tồn tại của tôi hơn.
Tôi cũng không hiểu rõ, thích của cô chẳng lẽ chỉ nói vui thôi sao, thích của cô, rốt cuộc có mấy phần là thật?"
- -----------------