*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở trong bệnh viện, cánh cửa phòng bệnh được mở ra không một tiếng động nào.
Lần này, Trầm Nhị không hoạt động như một chiếc micro nữa.
Lúc mà Bách Dục Hàng vội vàng tới thì đã nhìn thấy người con gái đó.
Anh ta không nói gì cả, Tô Mộng lôi anh ta đi tới hành lang và đóng cửa lại.
Người đàn ông nằm trên giường, đang nghiêng đầu ngủ, đi vào một giấc mơ.
Không hề biết trong giấc mơ của anh có gì mà anh ấy lại nhăn lông mày lại, điều này cho thấy giấc ngủ của anh không được yên tĩnh.
Bàn tay đang đặt trên giường, có đeo chiếc nhẫn kết hôn.
Người con gái bước chậm tới, cuối cùng dừng lại trước giường bệnh của người đàn ông.
Tầm mắt rơi vào ngón tay áp út đang đeo nhẫn kết hôn của người đàn ông.
Cũng không biết, cô đang nghĩ cái gì.
Cô chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đó một dạo lâu, nhìn đến mức xuất thần.
Cũng không biết qua bao lâu, thì người đàn ông mơ hồ mở mắt ra, và nhìn thấy người con gái ở trong mơ kia.
Anh nở một nụ cười nhẹ: “Lại nằm mơ rồi”
Giống như một người bạn rất lâu không gặp, ngữ khí mà anh nói với cô dịu dàng ấm áp: “Thật là tốt, em vẫn xuất hiện trong giấc mơ của anh”
Người con gái đứng bên cạnh giường suy nghĩ đăm chiêu, và dần dần ánh mặt tập chung nhìn lên mặt của người đó.
Mới có một tháng thôi mà anh ấy gầy đi rất nhiều.
Có lẽ bởi vì lời nói của anh ấy, hoặc có lẽ là vì sự ấm áp dịu dàng ở trong mắt anh mà trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô cũng không muốn nghĩ ngợi, phải làm thế nào mới thể hiện ra được là cô hận anh.
Cô bất chợt cúi đầu xuống, một nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng rơi trên trán của anh: “Đây là mơ sao?”
Cô hỏi.
Trong đôi mắt của người đàn ông lộ ra nét kinh ngạc, nhưng mà anh lại vô cùng vui vẻ, khóe môi của anh cong lên: “Là mơ”
Cô cũng cười nhẹ, dường như quên đi sự dây dưa yêu hận giữa hai người, quên đi tất cả những đau khổ trong quá khứ.
Giống như một người bạn lâu năm gặp lại, cô giơ tay ra, véo lên bắp tay anh một cái: “Là mơ sao?”
Đột nhiên có cảm giác đau đớn truyền đến, người đàn ông kinh ngạc bừng tỉnh, anh không dám nhắm mắt lại, sợ nếu như nhắm mắt lại thì khi mở ra lân nữa sẽ không thấy cô.
“Có đau."
Anh nói: “Nhưng không thực sự đau cho lắm, em véo lại đi”
Cô lấy một quả táo từ bên cạnh, yên tĩnh gọt nó, một dạo sau khi gọt xong cô đưa quả táo tới trước mặt người đàn ông.
Quả táo ở trước mặt tỏa ra hương thơm.
Người đàn ông mở to mắt ra, anh càng cảm thấy tất cả mọi thứ có vẻ không thực sự cho lắm, cho nên do dự không dám nhận quả táo.
Ai mà biết được, nếu như anh nhận quả táo thì một giây sao, quả táo sẽ biến mất.
“Khi nào mới bắt đầu làm phẫu thuật?”
Người đàn ông đột nhiên thấy căng thẳng: “Ai ở bên tai em hóng hớt vậy?”
“Ngày mai hay ngày kia?”
Cô lại hỏi, cũng không thèm quan tâm câu hỏi của anh.
“...
Ngày kia”
Anh nhìn cô chằm chằm.
Nói anh bướng bỉnh, thực ra, cô còn bướng bỉnh hơn anh.
Nếu như không hỏi rõ mọi chuyện thì cô sẽ không từ bỏ.
Người con gái gật đầu, lại đưa quả táo tới trước mặt người đàn ông: “Không ăn sao? Tôi gọt đó”
Một câu tôi gọt đó, khiến trái tim của người đàn ông nóng lên.
Từ trước tới giờ anh không phải là một người đàn ông yếu đuối, nhưng mà