Đùng! Thanh âm đầu gối đập xuống đất.
"Trầm tổng, 500 vạn tôi sẽ không thiếu một đồng nào mà chuyển tới tấm thẻ kia, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, xin ngài tin tưởng.
Cho tôi một chút thời gian" 500 vạn, là người đàn ông này đang làm khó dễ, là hắn đang nhục nhã và trả thù cô...
Nếu như như vậy có thể làm trong lòng hắn dễ chịu hơn một chút, có thể khiến tức giận của hắn tan đi, vậy thì cô làm gì đều được.
500 vạn đổi lấy tự do của cô.
Lửa giận trong lòng Trầm Tu Cẩn không rõ nguyên nhân càng ngày càng lớn.
Chính hắn cũng không phát hiện, trong ánh mắt hắn nhìn Giản Đồng xen lẫn phức tạp cùng đau đớn.
Một người phụ nữ như vậy! Hèn nhát, một con bọ đáng thương, hèn mọn, đáng thương...
Lúc nào, những từ ngữ như này lại ở trên người phụ nữ này chứ! Quỳ? Quỳ! Cái quỳ gối đáng chết này! "Đầu gối của cô, thật sự không đáng giá đến như vậy sao?" Ha, ha ha...
Ha ha ha! Giản Đồng trợn to cặp mắt, cô không dám chớp, chỉ sợ chớp mắt một chút, mắt sẽ chua sót, chỉ sợ chớp mắt một chút, lệ sẽ rơi.
Cô sợ bị đánh.
Không phải là sợ đau, mà sợ thời điểm bị đánh, thanh âm của lòng tự ái sâu trong nội tâm bị vỡ nát! Trầm Tu Cẩn, anh có biết rằng, ở trong lao ngục đó, tôi không dám rơi lệ, mỗi một lần rơi lệ, nhất định sẽ phải chịu một trần đòn thừa sống thiếu chết! Anh có biết rằng, Giản Đồng đã không còn là Giản Đồng nữa.
Anh có biết rằng, bị buộc ngủ ở bên cạnh bồn cầu, thời điểm tất cả mọi người chê cười tôi, có lần, tôi từng cho rằng tôi không phải người mà là súc vật, là chó, là heo! "Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, Giản Đồng, cô thật sự không còn chút tôn nghiêm nào sao?" Người đàn ông lạnh như băng, từ trước đến giờ dáng vẻ nội tâm hắn không hề bộc lộ ra bên ngoài, ngay cả người khác cũng không nhìn ra tâm tư hắn.
Ai có thể nhìn ra được nơi thanh âm lạnh như băng đó, chôn giấu phẫn nộ cùng đau đớn, đến cả chính hắn còn không hề nhận ra.
Hai tay Giản Đồng chống đỡ trên sàn đang run rẩy.
Vội vàng cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt.
Tôn nghiêm, tôn nghiêm là cái gì? Ba năm lao ngục trong đau khổ, cái đó sớm đã không còn.
Ánh mắt chua xót khó chịu, bên tay là giọng cô bé kia, cô bé ấy tên A Lộc, cô bé nói: Tiểu Đồng tỷ, chị khóc đi, em nhìn chị khổ như vậy, em khó chịu.
Em giúp chị canh cửa, sẽ không cho bọn họ thấy.
Chị thoải mái khóc một trận cho đã nhé.
Sau đó, cô đã khóc.
Rồi sau đó, cô bé kia, A Lộc, bị cô liên luỵ, bị đánh cùng với cô.
Trầm Tu Cẩn, tôi ngay cả quyền lợi được khóc cũng không có.
Anh nói tôn nghiêm, đó là cái gì? "Giản Đồng, đã không còn là Giản Đồng nữa rồi" Thanh âm khàn khàn của Giản Đồng cứ như vậy nói với Trầm Tu Cẩn.
Giờ khắc này, người khó nắm bắt như Trầm Tu Cẩn cũng mở to hai mắt, trong đôi mắt không thể tin được nhìn người phụ nữ trên đất kia! Cô liền...
Nói ra như vậy! Cô liền...
Thừa nhận như vậy! Bầu không khí nhất thời an tĩnh.
Trong phòng ngủ, tuôn ra một cỗ không khí cổ quái quỷ dị...
Đột nhiên! Môi mỏng của người đàn ông chậm rãi kéo ra một nụ cười "Nếu chính miệng Giản đại tiểu thư nói ra những lời này, Trầm mỗ cũng không muốn làm người xấu mà phụ tâm nguyện của Giản đại tiểu thư, sau hôm nay, mời Giản đại tiểu thư ở Đông Hoàng 'làm việc thật tốt'" Giản Đồng không tiếng động cười khổ.
Mắt rũ xuống, đáy mắt đầy bi thương, không muốn cho người khác nhìn thấy.
Trầm Tu Cẩn, sao phải vậy? Khiến tôi trở thành như ngày hôm nay, không phải là nhờ anh sao? Thân thể không lành lặn, linh hỗn vỡ nát...
Anh rốt cuộc còn để lại cho tôi thứ gì? Mà còn muốn bảo tôi duy trì cái sự tự tôn kiêu ngạo kia? Cần gì phải biểu hiện như không biết gì.
Anh ra lệnh cho người khác biến thành hình dáng như hôm nay, những thứ này không phải anh đều rõ ràng sao? Làm sao mà tới bây giờ vẫn muốn tôi duy trì cái hình dáng Giản Đồng của ba năm trước? Hình dáng kiêu ngạo tung bay kia! "Cảm ơn Trầm tổng" Đôi môi tái nhợt của cô bị rách, động một cái nhẹ cũng đau đớn.
Những lời này, thế mà dễ dàng chọc giận người đàn ông.
"Cút!" "Vâng" "Tôi nói là cô lăn* ra ngoài!" (*) Cút và lăn đều cùng một từ. Trầm Tu Cẩn lạnh như băng nhìn người phụ nữ kia, mà người kia hết sức thuận theo, thậm chí không chút bất mãn hay do dự nào, cho là thật, cứ như vậy co người lại thành một quả bóng "Vâng thưa Trầm tổng" Thuận theo như vậy...
Càng khiến người khác chán ghét! Không biết xấu hổ như vậy...
Càng khiến người khác không vừa mắt! Cứ vậy...
Trầm Tu Cẩn nhanh chóng nhấc chân, mấy bước tới phía trước 'quả bóng' kia, cánh tay dài xách 'quả bóng' này lên, thật nhanh đi tới trước cửa thang máy rồi ném vào "Lăn xuống đi! Đừng làm bẩn mắt tôi!" Thang máy đi một mạch xuống.
Cửa mở ra, Tô Mộng vội vã đi tới "Cô không sao chứ?" Cô nghe nói là Trầm tổng mang người đi.
Lục Sâm người kia, luôn luôn không thèm xen vào chuyện của người khác.
Tô Mộng quan sát Giản Đồng từ trên xuống dưới một lần, nếu như nói Giản Đồng có tướng mạo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, mê hoặc Lục Sâm, vậy giải thích này cũng quá miễn cưỡng rồi.Người phụ nữ trước mắt này...
Tô Mộng lắc đầu một cái.
Cánh tay nắm chặt Giản Đồng, vừa mới cầm, đánh mắt thoáng qua kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên mặt Giản Đồng "Cô đang phát run?" "Tôi không sao" "..."
Tô Mộng âm thầm liếc một cái, dù sao muốn Giản Đồng mở miệng nói ra, khó hơn lên trời.
"Tính khí này của cô, quá bướng bỉnh" Giản Đồng im lặng.
"Đói không? Tôi đưa cô đi ăn chút gì đó để bồi bổ thân thể.
Hôm nay cũng không cần làm thêm gì nữa" Tô Mộng không hiểu, tại sao mình phải đối với một người muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn vóc người chẳng có vóc người, không có gì cả như Giản Đồng.
Thật ra thì...
Có lẽ là cô biết.
Chẳng qua là không muốn thừa nhận.
Tựa như, đối tốt với Giản Đồng nhiều hơn một chút, chính là đối với bản thân năm đó tốt hơn một chút.
"Không cần đâu.
Ở đây có phòng ăn" "Cô..."
Người phụ nữ này thật sự rất quật cường.
Tô Mộng lắc đầu một cái, tất cả mọi người đều nói Giản Đồng này hèn mọn không có tôn nghiêm.
Làm sao thấy được cao ngạo của người phụ nữ mà tất cả đều cho là thấp kém này! "Trước đây, nhất định cô là một người tự tin đầy người" Vô tình, Tô Mộng nói một câu.
Giản Đồng run lên, thật lâu sau đó, tựa như cả thế kỷ, mới chậm rãi đụng môi "Trước kia...
Hình như đã là chuyện của đời trước rồi" "Chờ một chút, tấm chi phiếu này cho cô" Tô Mộng đưa cho Giản Đồng một tấm chi phiếu "Lục tổng bảo tôi đưa cho cô" "Nhiều như vậy?" Thời điểm nhìn lên con số trên tờ chi phiếu, Giản Đồng cũng sợ hết hồn.
Tô Mộng cười khổ "Lúc ấy tôi cũng kinh ngạc.
Tiểu Đồng cô nói tôi nghe thử, rốt cuộc đối với vị Lục tổng này làm gì, mà vỗ mông ngựa được như vậy, vung tay cũng thật hào phóng" Trực tiếp là 50 vạn! Hào phóng như vậy, ở Đông Hoàng cũng không phải không có.
Chẳng qua, Giản Đồng...? Tô Mộng lại nhìn Giản Đồng, không phải cô coi thường Giản Đồng, chẳng qua bây giờ là thế giới nhìn mặt để nói chuyện mà.
Lục Sâm tuấn tú lịch sự, nổi tiếng, thân phận bất phàm, ở thành phố S, hắn cùng Trầm Tu Cẩn hai người này thường là nhân vật bị người ta bàn tán.
"Mộng tỷ, cái này phiền cô giúp tôi gửi vào tấm thẻ kia" Giản Đồng đưa chi phiếu lại cho Tô Mộng "Mộng tỷ, có việc gì làm không?" "Cô!" Aiza...
Quốc tế Đông Hoàng, tầng 28.
Người đàn ông đưng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn tháp Minh Châu cách đó không xa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đốt đến hết, mỗi chuỗi tro thuốc lá dài rốt cuộc không tiếng động rơi xuống, tay hơi nóng, mi tâm người đàn ông hơi động một cái, vứt bỏ đầu thuốc trong tay.
Cầm điện thoại di động lên "Giúp tôi đặt máy bay đi New York...
Ừm, sáng mai đi luôn" Cúp điện thoại, môi mỏng hơi nhếch lên, lãnh đạm nhắm mắt lại...
- -----------------