*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô và anh, đều có một sự ăn khớp kì lạ.
Nếu nhất định phải nói ra, những ngày này, có lẽ chính là những ngày tháng hòa thuận nhất của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng.
Không tranh cãi, không chỉ trích, không trách cứ.
Tất cả, đều rất yên ổn.
Yên ốn như thời mặn nồng còn ngọt ngào.
Cô không nổi giận với anh, anh cũng ngoan ngoãn không như Trầm Tu Cẩn ngang ngược khiến người khác không thể chịu đựng nổi.
Mỗi ngày, anh đều nấu sẵn bữa sáng và tối, cô lặng lễ ăn.
Có lúc buổi tối thậm chí còn nằm cuộn tròn trên sô-pha xem tỉ-vi, xem phim hoạt hình (Cừu vui vẻ và sói xám} mà anh thích nhất.
Tôi là sói xám, Đồng Đồng là sói đỏ của tôi.
Mỗi lần chiếu đến tòa lâu đài to lớn ấy, người đó đều vui vẻ nói câu này.
Anh nói không biết chán, chỉ cân khung cảnh có sói xám và sói đỏ, anh đều lặp đi lặp lại câu này.
Mỗi lần như vậy, cô đều mỉm cười bảo anh đi gọt táo, bóc quýt.
Giống như, tất cả đều rất tốt đẹp.
Tốt đẹp tới mức, có chút không giống với hiện thực.
Cuối tuần, Tô Mộng và Vị Vi An thường đến nhà cô, khi nhìn thấy khung cảnh hòa thuận bên nhau của hai người, cằm như thể sắp rơi xuống đất, kinh ngạc nói: “Cô thay đổi tính nết rồi ư?”
Vi Vi An chớp mắt: “Đã tha thứ rồi sao? Tiểu Đồng! Người đàn ông tôi tệ nhất thế kỉ này, chị lại có thế dễ dàng tha thứ như vậy sao?”
Giản Đồng chỉ im lặng cười, chỉ nghe chứ không để tâm tới những lời nói này.
Tô Mộng lắc đầu: “Chậc chậc.
Cô nói xem......nếu để người ngoài biết được, Trầm Tu Cẩn cao ngạo không chịu khuất phục, lại ngoan ngoãn thắt tạp đề có viên hoa sen, chân đeo dép lê xanh đỏ hình con thỏ, như một người đàn ông của gia đình, xuống bếp nấu cơm, chắc chắn sẽ kinh động đến cả thành phố S này nhỉỉ.
Ngồi trên sô-pha nhà Giản Đồng, ánh mắt của Tô Mộng, không hề rời khỏi hình bóng cao to ấy, mắt cô nhìn chằm chằm tới mức như thể sắp rơi ra ngoài.
Vẻ mặt Vi Vi An tiếc nuối: “Hầy, đáng tiếc anh ta không phải là Trầm Tu Cẩn thật sự.
Nếu Trầm Tu Cẩn thật sự có thể làm những thứ này cho Tiểu Đồng......
Cô chưa nói hết lời, đã bị Tô Mộng bên cạnh kéo lại.
Vi Vi An cẩn thận nhìn Giản Đồng ở đứng bên cạnh, người phụ nữ đó từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười, như thể không để tâm đến vậy.
Ngày cuối tuần 3 người phụ nữ, 1 người đàn ông, ánh nắng bên ngoài chan hòa, trong phòng vô cùng ấm áp, không hề có chút lạnh lẽo của mùa đông.
Trên bàn trà, có một ấm trà hoa quả, là người đàn ông đó đã chuẩn bị.
“Thực ra......
Trầm Tu Cẩn cũng rất tốt”
Lúc đi khỏi, Vi Vi An nói một câu: “Nếu sau khi hồi phục