*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tia nắng ban mai rọi vào phòng ngủ, ánh nắng dịu nhẹ, chiếu lên giường, lên chiếc ga trắng muốt, vài tia nắng còn rọi lên khuôn mặt của người phụ nữ.
Sự mệt mỏi vì phải ngôi máy bay, sự giày vò lúc nửa đêm và thời gian còn lại bị mất ngủ, đến khi rất muộn rất muộn, mới thiếp đi, không muốn tỉnh dậy, vì khó khăn lắm mới ngủ được, hôm nay cô muốn nằm ÿ trên giường.
Trong cơn choáng váng, mơ hồ, mặt bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy, trong lúc mơ màng liền giơ tay khua khua, không còn cảm giác ngứa nữa, rất nhanh sau đó cô lại ngủ thiếp đi, thế nhưng cảm giác ngứa ngáy vừa rồi, lại bỗng xuất hiện một cách đáng ghét.
Kìm lại cơn buồn ngủ, mở mắt— Thế là— Đôi mắt to nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ.
Khuôn mặt gần ngay trước mắt đó, thật quen thuộc, quen thuộc tới mức......
Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt......
Đôi mắt có dáng dài và hẹp đang nhìn chằm chằm vào cô đó cũng—
- Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.
Ầm— Máu dồn lên não trong chớp mắt, đầu như thể sắp nổ tung ra Bỗng giơ tay đẩy mạnh, dùng hết sức có thể, “Anh làm gì vậy!”
cô thô lỗ vung một cái tát.
Thế là, bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng, đã bị phá vỡ bởi tiếng bạt tai giòn tan.
Mắt cô tóe lửa, còn chưa kịp tìm tên đầu sỏ đã gây chuyện đó tính sổ, mà tên khốn nạn đó vẫn dửng dưng, vậy mà dám nhìn cô bằng vẻ lên án.
“Đông Đồng?”
Người đó ôm lấy bên má vừa bị tát, nhìn cô chằm chằm một cách khó hiểu: “Sao em đánh A Cẩn?”
Tại sao cô lại đánh anh? Giản Đồng nghe câu nói này, suýt nữa tức đến mức phát điên, sự tức giận khiến hơi thở trở nên nặng nề: “Anh còn hỏi tôi? Anh vừa làm gì vậy!”
“Thơm mà”
Thơm sao? Anh còn ra vẻ oan ức? “Trầm Tu Cẩn, tôi nói cho anh biết, hành động đó của anh là đang giở trò lưu manh! Tôi không bảo anh đến......thơm tôi!”
“Nhưng mà......”
“Anh còn nhưng cái gì? Nhưng cái gì? ”
“Tôi thích Đông Đồng, trong phim nói, thích ai, thì phải thơm người ấy”
Giản Đồng không ngờ răng, sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Cô sắp tức đến phát điên lên mất! Nhìn dáng vẻ “Tôi không sai”
của người đàn ông trước mặt, cô xị mặt rồi bỗng bật dậy từ trong chăn, không muốn nhìn người phía sau, không thèm quan tâm, đi ra phía cửa.
“Đồng Đồng, sao cô lại giận dỗi như vậy? A Cẩn thích cô.”