*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Đồng truyền nước liên tiếp hai ngày, bệnh tình cũng tốt lên nhiều rồi, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ trở vê nhiệt độ bình thường.
Đêm nay, cô nhìn đống chăn gối dưới giường, đầu nhói đau từng đợt từng đợt, người này có đuổi cũng đuổi không đi, mà không biết người này sau khi quên hết tất cả, da mặt dường như được tôi luyện càng dày hơn, còn biết cô sẽ không đuổi ranh ra nữa, người này càng ngày càng trắng trợn không nói đạo lí, tìm mọi cách để ở lại trong phòng cô, dù là ngủ dưới sàn nhà thì anh cũng vẫn vui vẻ cười ha ha.
“Đồng Đồng, ủ chân đi”
.
Người này lại giống như mấy đêm trước, chạy đến trên giường cô, tự mình làm chủ giúp cô ủ chân.
Dù cho cô lạnh lùng từ chối thế nào để cho anh nhìn thấy, thì dường như anh cũng không thể nhìn ra được.
Cô mặt lạnh, để mặc cho người nào đó thuần thục giúp cô ủ chân ở dưới cuối giường, không phải vì cô không từ chối, mà là, thực tế chứng minh, sau khi người này quên đi tất cả mọi việc thì trở nên càng cố chấp hơn.
Dù sao thì cô có cự tuyệt anh như thể nào, nói những lời cay nghiệt với anh, thì cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi đôi bàn tay ấy, giơ chân cô lên, đặt tay lên đầu gối.
Cô đưa mắt nhìn xuống, ở cuối giường người ấy cúi đầu, tóc mái xõa xuống tự nhiên che đi đôi lông cô sắc nét, vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại đang làm những việc mà cô không có cách nào giải thích được.
Nếu...nếu người này tỉnh táo, trong lòng Giản Đồng biết rõ, nếu người này tỉnh táo, thì cô lại dễ dàng nói với người này về chuyện quá khứ, chuyện tương lai.
Nhưng hiện tại thì sao, người này căn bản không còn nhớ điều gì.
Cô có tức giận với người này, thì người đó cũng sẽ dùng ánh mắt không hiểu gì nhìn cô, còn luôn mồm hỏi cô tại sao lại tức giận với anh ấy.
Mỗi lần như vậy, Giản Đồng đầu cảm thấy tức giận mà không có chỗ chút, cuối cùng chỉ có thể để mặc người đó muốn làm gì thì làm.
“Ngày mai tôi phải đi làm”
.
“Nhưng...
“Ông Vương đã nói rồi, nhiệt độ cơ thể tôi đã trở lại bình thường rồi”
.
Cô cử động cơ thể, nhấc đôi chân đang đặt trên đầu gối người ấy rồi bày ra một tư thế dễ chịu hơn, có lẽ đến bản thân cô cũng chưa phát hiện ra được, trong môm thì nói là không cần, nhưng động tác đã bán đứng cô, trong lòng dần dân chấp nhận thói quen mỗi đêm người kia ủ chân cho cô.
Thói quen, là điều vô cùng đáng sợ.
Không biết câu nói này là ai nói, nhưng có rất nhiều người, trong lúc không để ý đã hình thành đủ loại thói quen, lại ở sau khi hình thành thói quen ấy, năm nào đó, tháng nào đó, hay một ngày nào đó, cũng đang đọc sách, có lẽ vừa xuống tàu điện ngầm, hoặc trong lúc làm bất cứ một việc chẳng liên quan gì đột nhiên phát hiện ra...A, cái thói quen này, rốt cuộc đã bắt đầu từ lúc nào? Nhưng tóm lại, tại lúc mà thói quen bắt đầu, rất ít người có thể phát giác ra, cuộc sống của bản thân, đang từng chút từng chút bị thay đổi,