Giản Đồng ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, cô không hề an tâm.
"Cô tại sao trở lại rồi?" Tô Mộng không nghĩ tới, tối hôm nay sẽ thấy Giản Đồng ở Đông Hoàng "Bệnh của cô còn chưa hết"
"Mộng tỷ, không sao, tôi nghỉ ngơi đủ rồi" Tâm tâm niệm niệm đều là đang thiếu một khoản nợ lớn "Mộng tỷ, tôi thật sự khoẻ rồi, có thể hay không... Nhờ Mộng tỷ giúp tôi xem một chút, tôi có thể nhận việc gì đó? Tôi... cái gì cũng có thể làm"
"Cô..." Tô Mộng nhìn Giản Đồng trước mắt mặt đầy hèn mọn, nhưng lại lộ ra vẻ quật cường, lời trong cổ họng cũng không nói ra miệng được.
Thở dài một tiếng "Tôi đi xem thử"
"Mộng tỷ" Lúc Tô Mộng ra đến cửa, Giản Đồng đột nhiên gọi lại "Mộng tỷ, tôi.. cảm ơn cô" Nói xong đầu cúi xuống thật nhanh.
Tô Mộng mặt đầy hoài nghi về ánh mắt của mình... Cô có phải nhìn lầm rồi hay không?
Giản Đồng... Đỏ mặt?
Cái này, cái này có gì đáng để đỏ mặt sao? Bản thân cô cũng không giúp gì nhiều, cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Rốc cuộc một người có bao nhiêu hèn mọn, sâu trong nội tâm có bao nhiêu sợ hãi, mới có thể vì một cái nhấc tay như này liền mặt đỏ tới tận tai nói ra câu ngại quá, thấp thỏm bất an cảm ơn người ta chứ?
Trầm Tổng... Anh rốt cuộc đã làm gì đối với nữ nhân ngốc này thế này!
Tô Mộng mơ hồ không rõ ừm một tiếng, cô không dám ở lại đối mặt với nữ nhân ngốc này... Sự hèn mọn của nữ nhân ngốc này, tựa như từ trong nước không ngừng tuôn ra ngoài. Càng như vậy, cô càng không dám ở lại nhìn người này.
Một người đang yên đang lành, một người đang sống sờ sờ!
Không lâu sau, Tô Mộng quay lại "Đi với tôi"
"Ừm"
Vẫn như thường lệ, không hỏi thêm một câu gì.
Trong lòng Tô Mộng càng không nói ra được đây là gì, bên tai cô vang lên câu của Giản Đồng "Mộng tỷ, tôi không đáng tiền", không tiếng động liền than thở một tiếng, Tô Mộng đưa Giản Đồng vào thang máy, dọc đường đi nói rõ tình huống cho Giản Đồng:
"Chờ lát nữa, cô không cần sờ hãi, vị Lục tổng này từ trước đến giờ khiêm tốn thần bí của tập đoàn Lục thị, cô hiểu chưa? Hôm nay vị trí trung tâm chính là lão tổng của tập đoàn Lục thị.
Bất quá cô cũng đừng sợ hãi, Lục tổng này mặc dù khiêm tốn thần bí, hai năm trước mới về nước, mới hai năm liền nắm trong tay Lục thị, có tin đồn xu hướng giới tính của hắn... Ừm... Có chút không bình thường.
Khụ khụ, cho nên là cô không cần sợ gì cả, chờ lát nữa không phải một mình cô là người ở bộ phận pr đi vào phòng bao, cô cứ đứng ở giữa những người khác rót rượu cho người ta là được"
Lục thị... Giản Đồng sửng sốt một chút, ba năm trước là Giản gia Giản đại tiểu thư, thân là một trong những xí nghiệp nhị đại của thành phố Minh Châu, dĩ nhiên biết Lục thị này.
Trong lòng vốn có chút sợ hãi, sợ gặp phải những cậu ấm cô chiêu năm xưa cùng nhau chơi đùa... Hôm nay cô đối mặt với đám người kia, còn lại cái gì chứ?
Cũng may, Mộng tỷ nói, Lục tổng này mới về nước hai năm trước.
Trong lòng Giản Đồng thở phào nhẹ nhõm. Đến nỗi lúc Tô Mộng nói Lục tổng này xu hướng giới tính có chút dị thường, vậy thì tại sao phải đến Đông Hoàng chơi cùng mấy người phục vụ nữ kia, Giản Đồng trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi tới.
Không nên hỏi, sẽ không hỏi.
Đứng bên ngoài phòng bao, đẩy cửa vào, thấy hết thảy trong phòng bao, Giản Đồng mới bừng tỉnh... Lão tổng tập đoàn Lục thị người ta là tới Đông Hoàng để mở tiệc chiêu đãi khách.
Trong phòng bao, có bảy tám người ở bộ phận pr, trong đó có hai người là nam.
Ánh mắt Tô Mộng phức tạp đưa mắt nhìn Giản Đồng vào phòng bao... Cô muốn giúp nữ nhân ngốc này, chỉ có thể dùng biện pháp như này giúp mà thôi.
Chỉ mong nữ nhân ngốc này có thể lấy lại được tự do, tránh thoát những xiềng xích kia.
Ông trời à... Không nên tàn nhẫn như vậy, không phải sao?
Lúc Giản Đồng đi vào phòng bao, bầu không khí trong đó đang náo nhiệt.
Cô lặng lẽ đi vào, cúi đầu đứng một bên, khiêm tốn tựa như không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, giống như lời Mộng tỷ nói, chỉ cần trộn lẫn với những người trong này rót rượu là được.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đang run rẩy, mặc dù không ai nhìn thấy, nhưng cách một tầng quần áo, cả người cô đang run rẩy.
Gắt gao cúi đầu, chỗ xó xỉnh không người thấy, hai tròng mắt kinh hoảng thất thố... Làm sao đây! Bọn họ tại sao lại ở chỗ này!
Cô cố gắng đè thấp cảm giác tồn tại của mình, cô cố gắng hết sức đem bản thân biến thành không khí, cô... Hận giờ phút này chính mình không phải là không khí!
Tại sao... Sao mà bọn họ cũng ở đây?
Giản Đồng theo bản năng đi tới gần chỗ mà tiềm thức cho là an toàn, nơi này, nơi àn toàn nhất này là... Lục tổng đang ở bên cạnh.
"Cô đang run rẩy"
Một đạo thanh âm tao nhã lịch sự đột nhiên vang lên, thanh âm cũng không lớn, nghe vào trong tai Giản Đồng lại tựa như tiếng nổ!
Trán bất tri bất giác nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, Giản Đồng không dám thở mạnh "Lúc tổng, có thể là do điều hoà hơi lạnh. Tôi rót rượu cho ngài"
Cô đi tới gần người Lục tổng, ngồi xổm người xuống, cúi đầu không nói tiếng nào rót rượu.
Rượu đầy rồi, nhưng Lục tổng bên cạnh cũng không nâng ly.
Chỉ là nghiền ngẫm nhìn người phụ nữ dưới chân... "Phòng bao này nhiều người như vậy, sao cô biết tôi là Lục Tổng?"
Sắc mặt Giản Đồng trắng nhợt... Đúng vậy, cô làm sao biết người này chính là Lục tổng! Trừ phi...
"Cô biết tất cả những người khác trong phòng bao?" Thanh âm Lục tổng tao nhã lịch sự hỏi, dưới mắt kính Phnom Penh, ánh mắt hiện ra sắc bén.
"Tôi.. Tôi đoán" Hô hấp Giản Đồng rối loạn, cô không dám tưởng tượng, nếu như lần này không lừa dối được mà bị "bọn họ" nhận ra mình, cô không dám tưởng tượng, khi đó sẽ...
"Lục tổng, thật sự là tôi đoán"
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trên đỉnh đầu một đạo tầm mắt nghiền ngẫm khiến cho Giản Đồng như đang ngồi trên gai, cả người khó chịu, vô cùng dằn vặt.
"Lục tổng, bên kia phát sinh cái gì sao? Sao mà không uống rượu?" Cho dù đã cách ba năm, Giản Đồng đối với thanh âm này vẫn quen đến nỗi không thể quen hơn!
Làm sao đây?
Làm sao đây!
Một khi bị vị khách quý này nhắc tới, cô không thể trốn thoát được.
Cách ba năm, đối mặt là những người bạn đã từng chơi, đối mặt với những người thậm chí có người từng theo đuổi mình, hôm nay cô hết sức tệ hại!
Làm sao bây giờ!. ?ha?h ?hấ? ?ại { ?????? ?ye?.v? }
Bất tri bất giác, tâm trạng Giản Đồng luống cuống, bò lổm ngổm tới bên chân nam nhân xa lạ kia, tay cô không tự chủ kéo kéo ống quần Lục tổng, tựa như đang cầu cứ, níu lại thật chặt như đang kéo cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Bên dưới kính Phnom Penh bắn ra một đạo sắc bén, ánh mắt rũ xuống quét người phụ nữ đang bò lổm ngổm trước người... Sửng sốt một chút, thu hồi ánh mắt không kiên nhẫn, thoáng nghiêng người đưa tay cầm lấy ly rượu uống một hớp, mới ngẩng đầu khẽ cười nhìn về phía những người khác:
"Không sao" Vừa nói, cả người liền phóng khoáng đứng dậy, cùng lúc đó liền đưa tay kéo người phụ nữ nửa ngồi ở trên đất, động tác làm liền một mạch.
Giản Đồng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cả người bị kéo, trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra mới phát hiện, mình đã bất tri bất giác bị người ta kéo vào trong ngực.
Bên tai nghe được thanh âm tao nhã lịch sự của Lục tổng:
"Các vị chơi vui vẻ, tối nay tôi mời khách" Thanh âm du dương vừa nói, liền ôm Giản Đồng ra khỏi phòng bao.
Trong phòng bao tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình "Tôi hiểu mà"
"Bên ngoài truyền ra thông tin Lục tổng có xu hướng giới tính dị thường, căn bản là nói bậy nói bạ, tung tin vịt, đây là tung tin vịt"
Một người nói.
"Lục tổng, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, cứ việc chơi vui vẻ đi" Trong tiếng trêu ghẹo của một đám người, Giản Đồng bị người đàn ông ôm lấy ra khỏi phòng bao, cửa ở sau lưng không tiếng động khép lại.
- -----------------