*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm Tu Cấn không muốn phải nhờ vả giúp đỡ người khác, nhưng mà trong trái tim của anh đang rất hoảng loạn rồi.
Trò chơi tình ái, thật sự không phải chỉ cần bướng bỉnh là có thể đạt được.
Ngôi bên cạnh giường của Giản Đồng, ở bên trong phòng khách, lò hương vẫn đang cuôn cuộn bốc khói lên, nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong mắt của Trầm Tu Cẩn có chút bất lực không nói nên lời.
Anh gọi điện cho Bách Dục Hàng.
Muộn như vậy rồi, đối phương mơ mơ hồ hô ngáy ngủ nhận điện thoại, sau đó lắng nghe câu chuyện của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng.
Trầm Tu Cẩn hạ thấp giọng nói, trong đêm tối lặng lẽ, trong căn phòng yên tĩnh này, giọng nói ấy mang một chút cô đơn cô độc.
Bách Dục Hàng nghe xong, cũng không nói lời nào.
Đối với tình yêu, anh ta cũng không hiểu cho lắm.
Nhưng mà anh ta lại quá hiểu người bạn tốt Trầm Tu Cẩn này.
Nghe Trầm Tu Cẩn kể chuyện tối nay xảy ra.
Mặc dù, Bách Dục Hàng cảm nhận được, Trầm Tu Cẩn đang cố tình tránh điều gì đó trong câu nói của mình.
Tuy nhiên anh ta có thể cảm nhận rõ sự đau đớn trong giọng nói trâm thấp của người đàn ông trong điện thoại.
“Nhà họ Trầm của cậu, thật là không có người nào tốt đẹp cả”
Bách Dục Hàng đột nhiên nói: “Trước giờ tớ cũng không biết phải làm sao để đi yêu một người con gái.
Nếu là cậu, Trâm Tu Cẩn cậu một khi yêu một người con gái, thì tất cả những thứ mà cậu nghĩ đó chính là, làm thế nào để đoạt được người con gái này.
Trước tiên cậu sẽ ép cô ấy vào đường cùng và rồi sau đó cậu sẽ giơ tay ra cứu giúp.
Đây chính là cách mà người nhà họ Trầm nhà cậu yêu một người con gái.”
Tàn nhẫn vô cùng.
“Cậu là như vậy, Lục Minh Sơ cũng là loại người như vậy.”
Bách Dục Hàng nói: “Nhưng mà Trầm Tu Cẩn, cậu có từng nghĩ qua, người con gái mà được yêu bằng cách này, có thể sẽ không cảm thấy vui vẻ không?”
Lời của Bách Dục Hàng như một chiếc gậy đập vào trái tim của Trầm Tu Cẩn...
Thật sự, nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn.
Bản thân không nhịn được cười chế giễu một tiếng, đây thật sự đúng là phong cách của Bách Dục Hàng.
Ở đầu bên kia điện thoại, người đàn ông nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau sạch mồ hôi cho người con gái.
“Tớ phải làm sao đây?”
Bàn tay đang câm điện thoại của Bách Dục Hàng run rấy...
Trầm Tu Cẩn sẽ có ngày cúi đầu xuống cầu xin người khác giúp đỡ sao? “Tớ phải làm sao đây?”
Trong điện thoại, người đàn ông chậm rãi lặp lại câu nói.
Mắt nháy liên tục, Bách Dục Hàng mới chắc chăn rằng bản thân mình không nghe nhầm: “Giống như những người đàn ông bình thường yêu thương người con gái mà mình yêu.”