Khi một người thấp bé đến một trình độ nhất định, điểm mấu chốt chính là --- còn sống.
Cô nhìn Tần Mộc Mộc, một gương mặt trẻ tuổi non nớt, toát lên sắc thái một sinh mệnh tươi trẻ sáng ngời, đời này cô khó có thể sánh bằng.
"Chị! Chị làm sao còn có thể cười ra tiếng!" Tần Mộc Mộc giậm chân "Giản Đồng, tôi nói cho chị nghe, chị kiếm thêm nhiều tiền đi nữa cũng vô dụng, bởi vì tất cả mọi người đều đang xem thường chị! Những người làm ở bộ phận pr, các cô ấy bán thân cho những kẻ giàu có, cũng cao thượng hơn chị! Chị làm loại chuyện đó, ngay cả tôn nghiêm cũng không có, ai sẽ thèm để mắt đến chị?"
Nói xong hừ lạnh một tiếng, không nhìn Giản Đồng nữa. Giản Đồng đứng ở kia một hồi lâu, mới đi vào trong phòng ngủ, mặt viết đầy mệt mỏi, trong lỗ tai cô còn vang lên những lời Tần Mộc Mộc vừa nói... Tôi chỉ là vì kiếm chút học phí cũng tiền sinh hoạt, tôi sẽ không giống như chị, vì tiền mà cái gì cũng làm.
Giản Đồng cười... Cô cũng chỉ là vì kiếm chút tiền để sinh sống, có một chỗ ở có thể che mưa che gió, có thể ăn no không làm ăn mày phải đi đầu đường xó chợ, ai hiếm lạ gì chút tiền kia?
Nếu để cho cô biết, khi đó ở phòng bao 606 nhiều chuyện xía vào chuyện vớ vẩn của Tần Mộc Mộc, hôm nay sẽ chọc phải nhiều phiền toái như vậy. Nếu như có thể để cho cô lựa chọn một lần nữa, cô có thể hay không sẽ...
Suy nghĩ một chút, liền ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, lúc tỉnh lại là đang ở bệnh viện.
"Cô tỉnh rồi"
Giản Đồng mở mắt ra, giọng thật trầm kêu một tiếng "Mộng tỷ, đây là đâu?" Vừa nói, cổ họng khô khốc liền đau.
"Bệnh viện" Tô Mộng cắt một trái táo thành từng miếng nhỏ, dùng tăm cắm vào đưa vào trong miệng Giản Đồng "Ăn chút gì đó rồi nói tiếp"
Đối với sự quan tâm thình lình xảy ra, Giản Đồng có chút không thích ứng được nhưng vẫn nghiêm túc miếng táo Tô Mộng đút tới "Mộng tỷ, tại sao tôi lại ở bệnh viện"
Nói đến chỗ này, Tô Mộng liền tức giận.
Sắc mặt trầm xuống "Tại sao cô ở bệnh viện? Tôi còn muốn hỏi cô, cô sốt mấy ngày rồi?" Nếu không phải tối hôm qua cô không thấy Giản Đồng tới làm việc, lo lắng chạy đến chỗ ở của Giản Đồng, lúc đó Giản Đồng sốt cao gần chết trong nhà trọ nhân viên mà không người biết.
"Tôi tối hôm qua ở Đông Hoàng không thấy cô nên đến nhà nhìn một cái, cả người nóng đến mức có thể luộc trứng gà. Liền gọi 120, thời điểm đưa đến bệnh viện, cô đã sốt gần 42 độ, thân thể lại thiếu nước, ngay cả bác sĩ cũng nói, nếu đưa đến chậm một chút nữa, Hoa Đà có sống lại cũng không cứu nổi cô"
Nói đến đây, Tô Mộng trong lòng vẫn còn sợ hãi "Cô sốt cao mà không nói cho bạn cùng phòng biết sao? Cứng rắn tự chống cự, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi!"
Giản Đồng nghe Tô Mộng lải nhải, mặc dù Tô Mộng rất hung dữ nhưng Giản Đồng nghe được ý quan tâm, lòng từng đợt hơi ấm tràn lên, có một chút chua xót, rất nhiều năm rồi hốc mắt không chảy nước mắt, bây giờ Tô Mộng cho một chút xíu quan tâm, nhưng lúc này phảng phất như cô ấy là cửa sổ duy nhất trong cuộc đời cô, đem ánh sáng tiến vào.
Nhưng ngược lại cô càng lo được lo mất... Nếu như không có, cũng sẽ không sợ đau vì mất đi.
Mà điểm này, Giản Đồng đã được lĩnh hội triệt để.
"...Tại sao?" Thật lâu, Giản Đồng rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí dùng thanh âm run rẩy để hỏi.
Tại sao phải đối tốt với tôi như vậy.
Một miếng táo lại được đưa vào trong miệng Giản Đồng, Tô Mộng phức tạp nhìn Giản Đồng một cái "Trên đời này không có ai thật sự đối với cô tốt, tôi nếu không đối tốt với cô, vậy ai sẽ đau lòng cô?" Giản Đồng cực kỳ giống cô năm xưa. Có lẽ Tô Mộng mới vừa nãy nói với Giản Đồng câu kia, cũng là tự nói với bản thân của quá khứ.
Thế giới đối với cô không tốt, nếu tôi cũng không đối tốt với cô một chút, ai sẽ đau lòng vì cô... Cô gái ngốc.
Đau lòng cho Giản Đồng, cũng là đau lòng cho bản thân của quá khứ.
Các cô, cùng là một loại người.
Tô Mộng nhìn người phụ nữ ở trên giường bệnh, đang cật lực che giấu ưu tư trong lòng, nhưng lông mi rung rung tiết lộ nội tâm.
Lại một tiếng than không phát ra.. Aizzz, cô gái ngốc nghếch này.
"Giản Đồng, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"
"Mộng tỷ, cô hỏi đi"
"Giữa cô và Trầm tổng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Người đàn ông Trầm Tu Cẩn thủ đoạn quả thật quá ác độc, nhưng cũng không nên đối với một người phụ nữ như vậy.
"Không thể nói được sao?" Tô Mộng thấy sắc mặt Giản Đồng trên giường cứng đờ một chút "Không nói cũng được"
"Ba năm trước, tôi giết người phụ nữ hắn yêu"
Tô Mộng cầm tăm lên tay, dừng một chút sau đó lại đem tăm găm lên miếng táo rồi đưa vào trong miệng Giản Đồng "Thực tế thì sao? Không phải cô giết đúng không?
Cô không thể nào làm ra loại chuyện mất trí như giết người này" Tô Mộng chắc chắn nói "Chân tướng thật ra là gì?"
Đến giờ khắc này, Giản Đồng bị nhiều lần liên tục chịu đả kích và làm nhục, cực khổ như vậy nhưng chưa bao giờ than một tiếng, không rơi một giọt nước mắt nào bây giờ nước mắt rơi như mưa!
Trầm Tu Cẩn! Anh nhìn đi! Ngay cả một người chưa quen được nửa năm như Mộng tỷ cũng hiểu rõ về cô như vậy!
Trầm Tu Cẩn! Chúng ta đã quen biết hơn nửa đời rồi!
Trầm Tu Cẩn! Anh nghe đi! Rốt cuộc cũng có người tin tưởng tôi không giết người, không hề làm cái chuyện xấu xa như vậy!
"Hu hu hu"
Tô Mộng buông tăm trong tay xuống, cô không hề khuyên Giản Đồng ngừng khóc, bàn tay chầm chậm sờ đầu Giản Đồng "Ngoan, không sao đâu. Tôi biết, người phụ nữ ngốc nghếch như cô làm sao có thể có dũng khí giết người. Không, phải nói là người phụ nữ ngốc nghếch này, vốn kiêu ngạo khinh thường chuyện như đi giết người"
Lại nói "Tôi đoán cô cái người phụ nữ ngốc này ban đầu hẳn là rất yêu Trầm tổng. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì muốn có được Trầm Tổng mà đi giết hại người ngài ấy yêu. Giản Đồng, cô quá kiêu ngạo, cô khinh thường đi làm mấy loại chuyện này"
Giản Đồng nước mắt rơi như mưa! Nhiều năm rồi không có giải phóng tâm tình, lập tức như trút ra hết thảy.
Cả một buổi chiều, Giản Đồng khóc không hề ngừng lại.
Lời nói của cô không mạch lạc nói với Tô Mộng "Tôi chưa từng làm qua, nhưng hắn không tin. Bọn họ đều không tin.
Hắn hận tôi, toàn thế giới đều biết. Tôi cứ nghĩ sau khi ra tù là có thể sống một cuộc sống yên tĩnh.
Mộng tỷ, bọn họ đều đang mắng tôi, toàn thế giới đều đang mắng tôi, bọn họ mắng tôi ác độc, mắng tôi hạ tiện. Mộng tỷ, tôi không hề quan tâm... Tôi cũng không thèm hiếm lạ mấy đồng tiền kia
Bọn họ làm nhục tôi, bọn họ để cho tôi nằm trườn lên đất học chó vừa đi vừa ngoắt đuôi, bọn họ dùng hết từ ngữ nhục nhã để sỉ nhục tôi, tôi cũng không buồn, cái này có là gì đâu.
Ở trong ngục, tôi bị lột sạch ném vào trong cái lồng, vòi chữa cháy cao áp trực tiếp hướng vào thân thể tôi mà phun ở trong mùa đông, nước lúc đó lạnh đến thấu xương tôi không dám nói một tiếng, trở lại phòng giam lại có một đám tụ tập đánh tôi đến mệt rồi ngừng. Khổ sở gì tôi cũng đã trải qua, những thứ này có là gì chứ.
Mộng tỷ, cô bé kia chết, cô bé ấy chết vì cứu tôi. Hu hu, tôi đúng là một yêu tinh hại người, tôi thiếu cô bé ấy nhiều như vậy nên không thể chết, tôi phải sống thay cô bé, tôi phải thay cô ấy thực hiện giấc mộng Nhĩ Hải"
Mà Tô Mộng một mực nghe Giản Đồng nói, nghe cô kể bằng những lời không mạch lạc rõ ràng, đối với Giản Đồng mà nói, nhiều năm oan khuất, vào hôm nay phát tiết ra hết thảy. Bí mật trong lòng cũng nói ra trong những lời nói không rõ ràng.
Giấc mơ Nhĩ Hải là gì, cô bé kia là ai, Tô Mộng không hề biết. Nhưng có thể loáng thoáng suy đoán ra, sự tồn tại của cô bé này đối với Giản Đồng mà nói so với sinh mạng còn trọng yếu hơn.
- -----------------