*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt già nua của quản gia Hạ hết xanh lại đen...ánh mắt yếu ớt nhìn lên trên người Giản Đồng, lời đã nói ra như bát nước hất đi, không thể thu lại được, khó rồi.
Nhìn lên gương mặt sửng sốt của Giản Đồng, gương mặt ông ngược lại lại trở nên bình tĩnh hơn.
Giản Đồng sửng sốt nhìn lên gương mặt của ông lão phía trước...nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ thông, trên thế giới này, làm sao còn có người bố đẻ có thể tự tay giết chết đứa con gái ruột của mình, ngay cả Giản Chấn Đông, đứng trước sự sống chết của bản thân, Giản Chấn Đông cũng chưa thể tự mình ra tay làm ra cái việc đi ngược luân thường đạo đức ấy.
“Sao ông có thể nhẫn tâm ra tay được!”
Cô tức giận nói...
Dù cho mối thù giữa cô và Hạ Vi Minh đã sâu như biển, nhưng, cái loại bố giết con gái, cái sự việc kinh thiên động địa ấy, hôm nay sau khi cô nghe thấy thì cũng không thể không có chút cảm xúc! “Tại sao?”
Cô nhìn vào quản gia Hạ: “Tại sao! Tại sao ông lại làm ra cái việc ấy? Chẳng nhẽ ông không sợ bị thiên lôi đánh chết sao!”
Cô không phải muốn nói lời công bằng cho Hạ Vi Minh, mà là vì không thể nhảy qua cái hố đen trong lòng, vốn cho rằng, trước năm hai mươi tuổi cô đã biết thế nào là sa hoa giàu có, sống trong cuộc sống ngợt trong vàng son, sau năm hai mươi tuổi, cô được trải nghiệm thế nào là sống không bằng chất, thấp hèn như cát bụi.
Tốt xấu gì cô cũng đã trải qua hết rồi.
Vốn cho rằng, trên thể giới này, không có gì khiến cô chấn động hơn những việc ấy nữa rồi, nhưng đến hôm nay, lại có người đứng trước mặt cô, không một chút hối hận nói với cô rằng: Tôi, đã tự tay giết chết đứa con gái ruột của mình, rồi đổ tội cho cô.
Không phải muốn tìm lại công bằng cho Hạ Vi Minh! Mà là vì ba năm ngôi nhà lao của cô! Cô cũng phải làm cho rõ ràng..tại sao! Có lý do gì để khiến một người bố, lại xuống tay với chính đứa con gái ruột của mình...Cô tuyệt đối sẽ không tự mình cho rằng, quản gia Hạ làm như thể chỉ là vì muôn hãm hại cô...không có đạo lý chút nào! “Tại sao à?”
Quản gia Hạ cười chế giêu: “Muốn biết tại sao ư, đợi cô xuống địa ngục rồi đi hỏi Diêm Vương đi!”
Nói rồi nheo nheo đôi mắt già nua, Giản Đồng có thể nhìn rõ sát khí hừng hực trong đôi mắt của ông lão ấy, trong lòng đột ngột “Hồi hộp”
, người này sẽ lập tức ra tay với côi “Đợi một chút!”
Giọng nói khản đặc của cô mang theo chút gấp gáp: “Chú Hạ, không cần biết chú muốn làm gì tôi, chú hãy đợi một chút đã.
Tôi...nói cho chú một bí mật của Vi Minh.
Điều kiện là, chú hãy nói cho tôi biết tại sao, chú phải làm như thế!”
Trong lòng cô dõi loạn vô cùng, dù sao cũng biết hôm nay không thể thoát được, nhưng cũng không cam tâm làm một con ma không rõ ràng.
“Chú Hạ, ít nhất chú cũng để tôi chết một cách rõ ràng chứ.
Năm đó, tại sao chú lại làm thể với Hạ Vi Minh, lại ra tay với chính con gái ruột của mình chứ...
Chú không thể chỉ vì muốn hại tôi đúng không? Sự việc năm đó, không cần biết chú vì lý do gì,