Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 188: Giày vò lần nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người cứ lặng thinh không nói gì, còn làm người khác sợ sệt hơn cả người cứ cãi vã ầm ï.

“Buông tay ra, Trầm...a...!”

Lời còn chưa nói hết thì đã bị chìm trong cổ họng, không nhất thiết phải nói ra nữa.

Anh không khác gì người điên, vất cô lên trên giường, tấn công hết lần này đến lần khác, đường như chỉ có ôm chặt lấy cô thì mới có thể cảm nhận được hơi ấm của người con gái ấy, mới có thể từ hơi ấm trên người cô cảm nhận được cô vẫn còn ở bên cạnh anh, chưa hề rời đi.

Một trận tình ái cường liệt, ai cũng không thấy khoan khoái, cô giống như con búp bê rách nát, chân tay không còn chút sức lực, tê liệt nằm trên giường, còn anh, hơi thở gấp gáp, như con dã thú hô hấp nặng nề từng đợt từng đợt tràn ra khỏi cổ họng anh.

Cô không nhìn anh, cô thà ngẩn ngơ nhìn lên trân nhà cũng không muốn nhìn anh.

Người đàn ông phía trên người khẽ động đậy, chống tay nhấc người khỏi người cô, rõ ràng người cô nhẹ đi, nghiêng người xuống giường, người đàn ông trước giờ luôn coi trọng thể diện, mà lúc này đây đến giày cũng không thèm nhìn đến, chân trần, giẫm lên sàn nhà, bước từng bước dài đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo lấy ta một lọ thuốc.

Rồi lại bước từng bước dài đến bên giường, giơ cánh tay ra: “Không uống thuốc à?”

“Anh...”

Cô trở nên hoảng loạn.

Anh lập tức cười lạnh: “Vitamin, đúng không?”

Đôi môi mỏng từ từ cong lên một đường, không có một chút ấm ấm áp của con người, cánh tay trống không còn lại, vặn mở nắp hộp, con mắt đen nháy khóa chặt lên người con gái ở trước mặt, bàn tay nghiêng nhẹ, đổ ra một vốc thuốc, đường cong khóe môi càng ngày càng rộng, ý lạnh lùng cũng càng ngày càng đậm.

Ngẩng đầu, đem tất cả thuốc trong tay đổ toàn bộ vào miệng, anh ở trước mặt cô ấy, nuốt hết toàn bộ mấy chục viên thuốc.

Con mắt của Giản Đồng đột nhiên co lại, không kịp để ý bất cứ thứ gì khác, cũng không kịp suy nghĩ bất cứ điêu gì, gần như lao lên nắm lấy cánh tay anh: “Đừng! Anh không thể uống!”

“Tại sao anh lại không thể uống? Không phải làm vitamin à?”

Anh cười, ý cười không chạm đáy mắt: “Em có thể uống, không phải sao?”

“Tôi, tôi...

Tôi cái gì chứ? Cô có thể nói gì chứ? Nói đấy không phải vitamin à? Anh vừa nhai đống thuốc trong miệng, vừa cúi đầu nhìn người con gái ấy, những viên thuốc trong miệng, một viên đã đủ đắng ngắt, đằng này còn là cả một nắm, anh dường như không hê cảm thấy bị đẳng ngắn lan tràn trong khoang miệng.

Dường như thứ anh đang nhai trong miệng không phải là thứ thuốc đắng ngắt, mà chỉ là đang nhai kẹo cao su mà thôi, không có bất cứ cảm giác nào.

Giản Đồng mở miệng, mỗi lần định nói gì đó, thì lại phát hiện ra, cô chẳng thể nói được gì.

Cô nhìn chằm chằm vào cổ họng anh, nhìn mỗi lần cổ họng anh nuốt xuống, anh vẫn đang nhai những viên thuốc, lồng ngực cô có chút đau đớn đè nén, không thể nói ra được, là vì sao.

Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhổ ra đi”

.

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



- -----------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv