*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai đột ngột vang lên.
Mặt cô không biểu cảm gì, “Làm loạn đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng, khác hoàn toàn với Giản Đồng mà Tiêu hằng quen biết lúc trước.
Sờ lên mặt bên trái đang nóng, trên khuôn mặt tuấn tú, dân dần hiện lên vẻ ác độc, “Làm loạn? Ai làm loạn với cô?”
Anh cười lạnh lùng, “Chơi đùa, có hiểu không? Chơi đùa cô, cô đã hiểu chưal”
Nói xong, mặt lại áp sát vào.
Giản Đồng đột nhiên chìa tay ra đấy, lạnh lùng nhìn anh: “Giám đốc Tiêu, nếu như đã thấy tôi kinh tởm, vậy sao anh vẫn muốn chạm vào tôi? Vậy anh chẳng phải không có tự trọng sao? Nhắc nhở giám đốc Tiêu một sự thật nữa, Giản Đông tôi cho dù sinh ra ở nhà nào, nhưng trong tay tôi vẫn có một 'duy ái: hoàn chỉnh, giám đốc Tiêu, anh thì sao?”
Trong tay Tiêu Hằng anh có cái gì! “Kể cả tôi có làm kỹ nữ”
, cô nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, quả thực người ở trước mặt này thực sự đã hoàn toàn chọc giận cô! Đôi môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Giám đốc Tiêu, tôi cho dù có làm kỹ nữ, nhưng đã từng ngủ cùng Tiêu Hằng giám đốc Tiêu chưa?”
Cô lại thực sự nợ người này cái gì chứ? Người này vào lúc cô muốn bò lên từ trong vực sâu, lại ra sức đẩy cô xuống.
Người này, chỉ biết là, một câu nói có thể giết người, một câu nói có thể cứu người.
“Đoạn video chưa đến một phút, nhưng giám đốc Tiêu giết người đến cả một phút cũng không cần”
Cô nói.
Nếu như nói cô sai, vậy cũng chỉ là quá khứ đã được cất giấu đi của cô.
Nhưng quá khứ của cô, thì thực sự là quá khứ của cô sao? Anh biết những gì? “Giám đốc Tiêu là con người của công việc, tôi không làm phiền nữa rồi”
Tiêu Hằng máu chảy ngược dòng, sắp tức đến phát điên lên, vẻ mặt hung dữ giữ chặt lấy Giản Đồng, “Phải, tôi chưa từng ngủ cùng cô, nhưng tên họ Trâm thì chắc đã ngủ rồi nhỉ, Giản Đồng, 'duy ái' mà cô có, chẳng phải là tên họ Trầm đã cho cô tiền để mua lại nó sao? Chậc chậc, người có bộ dạng như cô, vẫn thực sự không thể nhìn ra, trình độ trên giường cũng được đấy nhỉ”
“Anh nói cái gì!”
“Tôi nói cái gì? Cô không biết sao? Cần tôi phải nói đến mức khó nghe, cô mới hiểu sao? Tên họ Trầm sẽ không buôn bán thiệt thòi, cô không hầu hạ cậu ta thoải mái, thì sao cậu ta lại cho không tiền để giúp cô? Một kỹ nữ, cô ngoài lấy lòng đàn ông ra, Giản Đồng cô lẽ nào còn có bản lĩnh khác có thể khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác sao?”
Tiêu Hằng nhìn với ánh mắt khinh thường: “Dù gì kỹ nữ cũng yêu tiền, có tiên thì có thể ngủ cùng cô mà.