*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trầm Tu Cấn làm như vậy, nhưng lại không hề khiến cho trong lòng Giản Đồng cảm thầy dễ chịu.
Mà ngược lại, cô còn sắp bị người đàn ông bất thường này ép đến phát điên rồi.
Giống như ngoan cố, bị anh từng bước từng bước, ép đến tận trong góc khuất, cuối cùng, ngay cả nơi thừa ra để quay người cũng không có.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng không chịu được anh như vậy, cô thà để người này ông này cứ đối xử với cô như lúc trước, cũng không hi vọng người đàn ông này đột nhiên trở nên ấm áp như vậy! Điều này, thật đáng sợ! Thậm chí, còn đáng sợ và khiến Giản Đông hoảng loạn hơn cả khi anh tống cô vào trong tù! “Chủ tịch Trầm, tại sao vậy?”
Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt lại, vào lúc mở mắt ra, hỏi.
Tại sao đột nhiên lại trở nên ấm áp như vậy...
Trầm Tu Cẩn biết ấm áp sao? Biết! Nhưng chắc chắn không phải là với cô! Người đàn ông đặt máy sấy tóc xuống, giúp cô vén tóc ra đẳng sau tai, không trả lời lại mà chỉ lãnh đạm dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt”
Anh quay người, Giản Đồng muốn chìa tay ra túm lấy vạt áo của anh, nhưng cuỗi cùng lại thu tay lại.
Không vì những cái khác, chỉ vì khuôn mặt bình tĩnh này.
“À, đúng rồi, cô phải suy nghĩ kĩ, quỹ duy ái là trách nhiệm cô cần đảm nhiệm”
Vào lúc Trầm Tu Cẩn đi đến cửa, đột nhiên quay người lại nói hàm ý với Giản Đồng.
Nói xong quay người rời đi.
Đêm hôm nay, đối với Giản Đồng mà nói, lại là một đêm không ngủ.
Hiếm khi thấy cô sớm đã chủ động thay bộ quân áo, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, rôi sắp xếp đầu tóc gọn gàng, vào lúc tay chạm lên trên trán, đột nhiên dừng lại, cuỗi cùng, vẫn là không đủ dũng cảm để vén tóc mái lên, để lộ ra cái vết sẹo lồi lõm đó.
Nhìn vào mình ở trong gương, ánh mát tỈ mỉ quan sát bản thân ở trong gương: Giản Đồng, cô thực sự có dũng khí để một lần nữa đứng trước mặt của mọi người sao? Nhưng cô, đã không có đường lui rồi.
A Lộc không thể phụ lòng, ông nội, cũng không thể phụ lòng như vậy.
Việc cô có thể làm...
là đối diện.
“Quỹ duy ái”
u ám như ngày hôm nay, cô có thể đoán được, nếu như trước khi rời đi, nếu không đem “quỹ duy ái”
đi vào con đường đúng đăn, cô nghĩ, cô sẽ không có cách nào qua được cửa ải trong lòng mình ngày hôm nay.
Bước ra khỏi phòng rửa mặt, vào lúc đẩy cánh cửa ra, có ánh sáng chiếu vào khuôn mặt, cô nhăm mắt lại, mới phát hiện, người đàn ông ngủ trên sô pha đã dậy.
Đôi mắt đen nháy của Trầm Tu Cẩn, quan sát cô từ trên xuống dưới, cầm lên bộ vest ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi”