Tả Hiểu Ninh tươi cười hớn hở tiễn Lý Chân Chân ra cổng chính, cho đến khi bóng dáng Lý Chân Chân biến mất, nét tươi cười trên mặt bà mới hoàntoàn biến mất. Ánh mắt bà hơi híp lại, tỏa ra mùi nguy hiểm, sau khi vềđến phòng khách, bà vươn tay gạt bàn trà, tất cả những thứ trên mặt bànđều rơi xuống đất, tiếng “choảng” quanh quẩn khắp phòng, mấy người giúpviệc bị dọa đến choáng váng.
Tả Hiểu Ninh không thể biểu đạt ranỗi bực dọc trong lòng như trước, sắc mặt vừa khó coi vừa dọa người, vốn bà là người phụ nữ vô cùng giỏi giang, giờ phút này lại tỏa ra sự tứcgiận của nữ vương, khiến người ta không dám đến gần. Bà đảo mắt nhìnthoáng qua đám người giúp việc, “Còn không dọn đi? Cần tôi dạy?”
Người giúp việc lập tức vội vàng dọn dẹp những thứ vỡ bừa bãi trên mặt đất,chỉ một lát, mặt sàn sạch sẽ như mới, hoàn toàn không làm người ta liêntưởng ra được trước đó từng xảy ra chuyện gì.
Trước đó, Tả HiểuNinh ngồi đây cùng trò chuyện với Lý Chân Chân. Lý Chân Chân là con gáiduy nhất của tập đoàn Lý thị, tuy nhà họ Lý không được tính là thế giavọng tộc, nhưng người cầm quyền nhà họ Lý và Chu Duy Hòa là bạn học kiêm bạn tốt, hôn ước này cũng được định từ lâu, chỉ là chuyện đó chỉ nóingoài miệng, sau khi con cái hai bên trưởng thành, mọi người mới lạinhắc tới chuyện đó. Tả Hiểu Ninh vừa ý nhà họ Lý ở điểm tuy họ khôngđược tính là gia đình có gia thế nhất có gia tài nhất, nhưng hai ngườigià nhà họ Lý vô cùng yêu thương cô con gái nhà họ, chỉ cần Lý Chân Chân kết hôn cùng Thanh Viễn, nhà họ Lý nhất định sẽ toàn lực phụ tá ThanhViễn. Đạo lý này cũng giống như việc gả cho người đàn ông chỉ có mộttrăm vạn nhưng sẵn lòng cho bạn một trăm vạn còn tốt hơn so với việc gảcho người đàn ông có một ngàn vạn nhưng lại chẳng bằng lòng cho bạn đồng nào.
Vì thế Tả Hiểu Ninh tự nhiên cực lực thúc đẩy cuộc hôn nhânnày, nhưng vậy mà lại xuất hiện chuyện rắc rối, Thanh Viễn mang cô gáikia về, hiện giờ thật không dễ dàng mới thu xếp sự tình được, Thanh Viễn bắt đầu quay về công ty làm việc, cũng ăn cơm đúng giờ, sức khỏe ngườitrẻ tuổi cũng khôi phục rất nhanh, xem chừng tất cả đi theo đúng quỹđạo, nếu không phải hôm nay Lý Chân Chân đến đây, bây giờ Tả Hiểu Ninhcòn chẳng hay biết gì.
Ý của Lý Chân Chân rất đơn giản rõ ràng,Giang Thanh Viễn đã tự mình đi tìm cô, nói rõ anh đã có cô gái mà mìnhthích, sẽ không kết hôn với cô, hy vọng cô tôn trọng sự lựa chọn củaanh, hôn sự giữa nhà họ Giang và nhà họ Lý bản thân anh sẽ không đồng ý, hơn nữa anh hy vọng cô đừng lãng phí thời gian trên người anh, bảo côđi tìm tình yêu thật sự thuộc về mình.
Lý Chân Chân đến đây, chính là tự đến hỏi người nhà họ Giang, thế này rốt cuộc là ý của Giang Thanh Viễn hay là ý của nhà họ Giang bọn họ, nếu là ý của nhà họ Giang, vậyLý Chân Chân cô cũng sẽ không bám lấy Giang Thanh Viễn không buông, hainhà giải trừ hôn ước này trong hòa bình.
Tả Hiểu Ninh đương nhiênlà cười nói với Lý Chân Chân, đó thật sự là Thanh Viễn nhất thời bị quỷám làm mê muội đầu óc, bị thế giới phồn hoa bên ngoài làm mờ mắt, chờ nó nghĩ thông suốt rồi, nhất định sẽ biết được sự tốt đẹp của con, Lý Chân Chân nghe đến đó, sắc mặt dễ coi hơn rất nhiều.
Tả Hiểu Ninh ởtrong cái vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy, sao có thể không biếtđược suy nghĩ thực sự của Lý Chân Chân. Nếu Lý Chân Chân thực sự tiếpthu lời Giang Thanh Viễn, chuyện đầu tiên làm sẽ không phải là tới nhàhọ Giang xác định thái độ của họ, mà là về nhà náo loạn với bố mẹ mộttrận, lấy thái độ của hai ông bà nhà họ Lý, hôn sự này có lẽ khôngthành. Nhưng Lý Chân Chân tới nhà họ Giang trước, điều này cũng biếnthành nói với họ, con trai họ dường như không có suy nghĩ giống cô, cầnhọ làm gì đó mới được.
Bởi vậy Tả Hiểu Ninh cũng rõ ràng, Lý ChânChân chắc chắn bằng lòng với hôn sự này, nếu không sau khi xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ không tới đây như cũ, nếu nhà họ Lý bên kia không có gì thay đổi… Đôi mắt Tả Hiểu Ninh khựng lại, chỗ con trai bà bên này tuyệt đối không thể xuất hiện biến hóa gì, tuyệt đối.
Bà hừ lạnh mộttiếng, vốn nghĩ rằng cô gái kia thức thời, mới có thể để cô ta đếnkhuyên Thanh Viễn. Hiện giờ xem ra vốn là đi con đường ngoằn ngoèo màthôi, trước làm Thanh Viễn không bị họ trói buộc, sau lại khiến hôn sựcủa Thanh Viễn và nhà họ Lý bị giải trừ, thật đúng là một cô gái tâm cơthâm sâu. Đừng nói hôn sự với nhà họ Lý không có khả năng có biến, chodù có biến, Tả Hiểu Ninh bà cũng sẽ không chấp nhận một cô gái như vậy.
Sau khi trở về, Giang Thanh Viễn phát hiện sắc mặt mẹ mình không đúng lắm.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Vì chuyện lúc trước, cơ thể Giang Thanh Viễn gầy sọphẳn đi, người càng thêm thon dài, thiếu chút cảm giác ôn nhu như ngọc.
“Thanh Viễn.” Tả Hiểu Ninh thở dài, “Mấy ngày nay con có gặp Chân Chân không?”
“Sao vậy ạ?” Giang Thanh Viễn nhíu mày, “Cô ấy đã tới?”
Vừa thấy vẻ mặt của con trai, Tả Hiểu Ninh đã biết, nếu bà gật đầu, contrai nhất định sẽ chán ghét Chân Chân, nó sẽ cảm thấy Chân Chân nhanhvậy đã đến than phiền, đừng nói là có hảo cảm với Chân Chân, cảm giácchắc chắn ngày càng tệ.
Tả Hiểu Ninh lắc đầu, “Vừa rồi dì Lý củacon gọi điện cho mẹ, nói Chân Chân tự nhốt mình trong phòng không ănkhông uống, cũng không biết là làm sao… Thanh Viễn, dù sao con cũng làvị hôn phu của Chân Chân, thăm Chân Chân một chút thì có làm sao, mặc kệ xảy ra chuyện gì, an ủi con bé một chút, thiếu nữ trẻ mà, rất nhiềungười khó tránh khỏi bụng dạ hẹp hòi.”
Tả Hiểu Ninh nhìn vẻ mặt con trai, quả nhiên nó có vài phần xấu hổ, sau mấy giây trầm mặc thì gật đầu.
Như vậy, nó nhất định sẽ nghĩ tình trạng bây giờ của Chân Chân là do nó,đứa con này của bà sao, lòng dạ không quá cứng rắn, nhất là nó sẽ khônglàm chuyện có lỗi với người khác.
Giang Thanh Viễn thay quần áoxong liền ra cửa, Tả Hiểu Ninh híp mắt, gọi điện cho Lý Chân Chân, thuận miệng nói với Lý Chân Chân vài đặc điểm của con trai, đừng chơi tròcứng rắn với nó, phải mềm mỏng, càng yếu đuối, nó càng không nhẫn tâmđược.
************
Mấy ngày nay công việc của Tô Y Lâm cũngkhông thuận lợi, cô theo giao hẹn đến đúng vào thời gian quay chụp, đốiphương đều tỏ ý rằng họ đã tuyển được người khác rồi, không có ý địnhhợp tác với cô. Chỗ có kí hợp đồng đều tỏ ý sẵn sàng bồi thường tiền viphạm hợp đồng, hơn nữa trả thù lao vô cùng hậu hĩnh, chỗ không kí hợpđồng, sau khi thanh toán toàn bộ tiền công thời gian trước một lần, trực tiếp bảo cô rời đi, một hàng người mẫu đông như vậy, cạnh tranh cũngrất lớn, chỉ là cô không ngờ rằng sẽ có chuyện như vậy. Nếu chỉ là mộtđơn vị quảng cáo, cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng chỗ nào cũng thế, điềuđó rất khiến người ta hoài nghi, cô trăm tư không thể hiểu được đó là vì sao.
Hôm nay cũng là tình huống như vậy, đơn vị đó vốn là tạp chí hợp tác rất tốt với cô, nhưng cũng không tiếp tục hợp tác cùng cô nữa,hôm nay cô định đến đây kí hợp đồng, thời gian trước tạp chí tương đốibận, hợp đồng không sửa đổi gì, hôm nay cô muốn đến hỏi tình hình mộtchút, kết quả là nhận được tin tạp chí này tuyển được một người mẫu, khí chất càng phù hợp với tạp chí này hơn, tỏ ý kín đáo rằng sẽ không hợptác với cô nữa.
Không ai có ý định nói với cô là vì sao.
Lúc cô rời đi, vị tiểu thuyết gia đó cũng vừa tới, đó là một cô gái diệnmạo rất bình thường, nhưng vô cùng lạc quan, loại lạc quan này có thểchui ra từ mỗi một tế bào trên người cô ấy, Tô Y Lâm thích người nhưvậy.
Úy Lam Diệc, một tác giả có chút danh tiếng, viết mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân, phổ biến rất rộng trong giới học sinh.
Lúc trước chính là Úy Lam Diệc nhìn trúng cô.
Úy Lam Diệc đi về phía cô, “Không phải em đắc tội ai chứ?” Úy Lam Diệc vỗvỗ bả vai cô, “Ngẫm kĩ lại xem nào, có vài người dù không được coi nhưnhân vật vô cùng lớn gì đó, nhưng lạc đà gầy cũng còn lớn hơn ngựa.”
Tô Y Lâm nhíu mày, cô thật sự không cảm thấy được mình đã đắc tội ai, chỉlà xem ý của Úy Lam Diệc, vậy là có người cố ý nhằm vào cô?
Úy Lam Diệc cười cười, “Nếu chị có năng lực đó, chị sẽ giúp em, nhưng chị không có năng lực đó.”
“Cảm ơn chị.” Bất luận như thế nào, đây là người duy nhất chịu nói thật với cô trong mấy ngày qua.
Hơn nữa lời Úy Lam Diệc nói cũng là thật, hiện giờ Úy Lam Diệc chỉ là mộttác giả nhỏ có chút danh tiếng thôi, nếu tạp chí không có ý định nânglên, không tuyên truyền, bản thân cô ấy cũng không có cách nào cả.
Tô Y Lâm cười cười với cô ấy rồi mới rời đi, nhiều năm sau, khi Tô Y Lâmnhìn thấy tác giả này nổi tiếng, tiểu thuyết có bộ nào xuất bản bộ ấy,có bộ nào chuyển thể thành phim bộ ấy, nhớ lại tất cả những gì xảy rahôm nay, cũng sẽ cười bày tỏ rằng Úy Lam Diệc có trái tim nồng ấm vàthực lực để nổi tiếng.
Tô Y Lâm trở lại nhà trọ, bây giờ cô phảitính toán cho kĩ cuộc sống về sau của mình, tuy rằng nhờ chút phí bồithường vi phạm hợp đồng và thù lao thì coi như cô cũng có chút vốnliếng, nhưng điều này cũng có nghĩa là dạo gần đây cô không có việc làm, nếu vẫn tiếp tục như vậy, ngay cả tiền thuê nhà nơi này cô cũng khôngđủ sức trả, cô phải vừa tiết kiệm vừa nghĩ cách.
Cô xoa xoa trán,hiện giờ những người cô quen ở đây không nhiều lắm, ngoại trừ nhữngngười sẽ không nhằm vào cô, chỉ có mẹ của Giang Thanh Viễn, nhưng lầntrước cô đã đến nhà họ Giang nói rõ ràng với Giang Thanh Viễn rồi, saocòn xảy ra chuyện thế này nữa?
Cô không nghĩ ra, vì thế dứt khoátkhông nghĩ nữa, sau khi tắm xong cô liền lên giường đánh một giấc, cóvấn đề gì thì để mai giải quyết, dù sao đối với cô mà nói, ngày mai vàhôm nay cũng không khác nhau là bao.
Giang Thanh Dịch đang ngồitrong phòng làm việc, tay nghịch bút, anh nhìn thấy phần tài liệu nàythì rất khó chịu, cầm tài liệu liền đi tìm vị tổng giám đốc điều hànhđược mời đến đó, với tài liệu này, hai người tiến hành thảo luận rất lâu trong phòng, cuối cùng cũng nhất trí quan điểm. Sau khi trở lại phònglàm việc, anh phát hiện di động báo có cuộc gọi nhỡ, vì thế anh gọi lại.
“Có việc?” Anh vừa đeo tai nghe bluetooth nghe điện thoại, vừa tiếp tục xem tài liệu, anh không thể khiến công ty chịu tổn thất gì, một vài ngườivậy mà lại muốn lừa dối giấu giếm, anh đã nói mà, mấy người già đó giữlại đều như đám mọt, vậy mà một đám đều cho rằng mình là công thần lớn,không ai dám động đến bọn họ, vậy anh để bọn họ nhìn xem, anh có dámđộng đến họ hay không.
“Không phải anh bảo tôi phải chú ý nhiều đến cái cô Tô đó sao?”
Nghe nói vậy, Giang Thanh Dịch ngồi ngay ngắn, cũng không nhìn đến tài liệu nữa, “Sao thế?”
“Gần đây cô ấy có thể là đã gặp chút phiền toái.”
“Sao lại như vậy?”
“Mấy thương hiệu thời trang và tạp chí hợp tác với cô ấy đó, tất cả đều dừng hợp tác với cô ấy.”
“Hả?” Anh nhíu mày, đột nhiên xuất hiện tình huống thế này, chắc chắn có nguyên nhân.
“Chuyện này… chi bằng anh hỏi bác trai bác gái anh đi.”
“Nói thẳng, ít nói lời vô ích thôi.” Anh chửi thầm một tiếng.
“Bác gái anh đã có lời rồi, bảo bọn họ không dùng cô Tô nữa, hơn nữa cònphát ngôn rằng muốn ở thành phố Minh Giang này thì phải khiến cô Tôkhông tiếp tục làm được gì, anh cũng biết mà, một chuyện nhỏ như thế,cho dù là những người có máu mặt thì cũng sẽ sẵn lòng nể tình, huống chi là mấy người tép riu này…”
“Tôi biết rồi.”
Anh ngắt máy,ngồi trên ghế, một tay chống cằm. Bác gái thế này là lại làm sao vậy?Chuyện lần trước không phải đã giải quyết rồi sao? Vậy mà lại nhằm vàocô ấy, hiện giờ cô ấy chỉ có một mình, ở đây lại không có công việc gì,cô phải sống thế nào? Anh nghĩ đến cơ thể gầy yếu hiện giờ của cô, tuyrằng đa số các cô gái bây giờ đều thích dáng người như vậy, anh nhìnthấy các cô gái khác thì cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy côthì lại cảm thấy được, những năm gần đây, cô chắc chắn đã chịu rất nhiều cực khổ.
Giang Thanh Dịch gọi một cuộc điện thoại cho Tả HiểuNinh, tùy ý hỏi qua về tình hình của anh họ, lại rất uyển chuyển đề cậpđến chuyện của anh họ anh và “cô gái đó”. Tả Hiểu Ninh cũng không giấugiếm anh, trực tiếp nói với anh, họ đều bị bề ngoài của cô gái đó lừarồi, cái gì mà đến khuyên Thanh Viễn chứ, hoàn toàn là một kế sách, bàđã biết người phụ nữ đó là loại tâm cơ thâm sâu tầng tầng lớp lớp mà,thế mà Thanh Viễn lại cứ bị người phụ nữ đó lừa gạt.
Ở chỗ Tả Hiểu Ninh, Tô Y Lâm quả thực chính là kẻ mang tội ác tày trời, mặt ngoài nhu nhược nhưng nội tâm độc địa, cố tình mang dáng vẻ rất dễ nói chuyện,còn đi khuyên bảo Thanh Viễn đừng u mê nữa, thật ra chính là quỷ kế củacô ta, biết Thanh Viễn là kiểu người không dễ từ bỏ và dễ thấy mắc nợ,nói vậy thì, Thanh Viễn đương nhiên càng không buông bỏ được. Vì thế mới làm vậy, cứ vậy, có thể làm người nhà họ Giang bọn họ không ghét cô tanhư vậy nữa, đồng thời cũng để Thanh Viễn nắm được quyền, để Thanh Viễnchủ động hủy bỏ hôn ước, cứ vậy, không phải người phụ nữ đó còn có cơhội hay sao?
Giang Thanh Dịch nghe bác gái tuôn một tràng, nhịnxuống suy nghĩ muốn tranh luận với bà trong điện thoại, ngắt máy, tuyrằng nghe xong rất nhiều thứ vô nghĩa, nhưng ít nhất anh đã biết đượcnguyên nhân Tô Y Lâm bị đối xử như vậy.
Bác gái đó của anh, thậtsự tưởng tượng rằng tất cả mọi người đều là kẻ địch, cũng đúng, bác gáianh chính là bước từng bước một đi tiếp như vậy, nếu không thì có thểrằng “bác gái” anh đã không phải Tả Hiểu Ninh.
Anh nhìn di động,nghĩ đến Tô Y Lâm giờ phút này, đôi mắt anh hơi nhíu lại, chuyện này đối với anh mà nói, không hẳn không phải chuyện tốt.
****************
Hiện trường tiệc rượu
Giang Thanh Dịch bưng chiếc ly đế cao, tỉ mỉ quan sát chất lỏng trong ly, màu sắc chất lỏng rực rỡ và tinh khiết, anh nhìn một hồi lâu, khóe miệngđột nhiên hơi giương lên, ánh mắt anh dừng lại trên người một đôi nam nữ cách đó không xa, nói chính xác, người đàn ông và người phụ nữ đangcùng nhau đi về phía sàn nhảy nơi một bộ phận người cùng khiêu vũ. Người đàn ông áo quần bảnh bao, trên người có hơi thở nho nhã, nhìn thì dường như chính là kiểu đàn ông phong độ mà phụ nữ thường nói, mà người phụnữ mặc một bộ lễ phục màu vàng nhạt, đồ trang sức tùy ý, nhưng cả ngườilộ ra hương vị thoải mái, không nói đến ngũ quan, người ta cũng sẽ sẵnlòng dừng ánh mắt ở trên người cô.
Giang Thanh Dịch cười, cườingười phụ nữ đó lộ ra mỹ cảm tự nhiên, nhưng từ đầu đến chân, cho dù làmàu móng tay, cũng đã qua sự lựa chọn, tính toán tỉ mỉ, không có chút gì không hài hòa, biểu hiện ra sự hoàn mỹ nhất của cô, người phụ nữ này là Lý Chân Chân, mà người đàn ông bên cạnh cô là Giang Thanh Viễn.
Giờ phút này Giang Thanh Viễn đang khiêu vũ cùng Lý Chân Chân, Lý Chân Chân diện mạo xinh đẹp, cho dù là nhìn gần đến vậy cũng không có tì vết nào, mấy hôm nay tâm tình cô không tốt, Giang Thanh Viễn từng đi thăm hỏimột lần, sau khi biết tâm trạng cô xuống thấp như vậy là vì mình, trongkhoảng thời gian ngắn anh cũng không nhắc lại chuyện đó, huống chi saukhi anh nói ra chuyện hủy bỏ hôn ước, Lý Chân Chân cũng không nói gì,thậm chí rất tôn trọng ý kiến của anh, điều này khiến anh áy náy.
“Xin lỗi.” Giang Thanh Viễn cũng không biết nên nói những gì.
Lý Chân Chân lắc đầu, “Anh không có gì có lỗi với em cả, anh chỉ đang lựachọn điều mà anh muốn lựa chọn thôi, chuyện này không sao cả, em hiểuđược anh.”
Cô càng nói vậy, trong lòng Giang Thanh Viễn càng khóchịu, “Chân Chân, em là cô gái tốt…” Vốn anh muốn nói rồi cô sẽ gặp được người đàn ông còn tốt nữa, chỉ là lời này nói ra không khỏi quá tổnthương người, anh chỉ có thể nuốt xuống cổ họng. Lúc trước vốn anh nghĩcô cũng không có suy nghĩ gì với mình, dù sao hôn sự này tất cả đều làbố mẹ hai bên sắp xếp, tuy hai người là đương sự, nhưng lại bị bị vâytrong trạng thái bị động. Mà biểu hiện đau lòng của cô, cho anh biếtrằng anh đã tự cho mình là đúng, nếu cô thật sự không có suy nghĩ gì,sao có thể ưng thuận hôn ước?
“Anh không cần nói gì cả, bởi vì emđều hiểu được.” Dường như Lý Chân Chân không muốn đề cập đến đề tài này, “Cũng không biết sau này còn có cơ hội khiêu vũ cùng anh thế này khôngnữa.”
Cô nói rất buồn bã, làm Giang Thanh Viễn trong chốc lát cũng có chút phiền muộn.
Hai người khiêu vũ, khi chuyển đến một góc nào đó, Lý Chân Chân mới thấyđược Giang Thanh Dịch, mà Giang Thanh Dịch cũng nhìn cô, Giang ThanhDịch giơ ly về phía cô, hàm nghĩa không nói cũng rõ. Lý Chân Chân làdạng người gì, Giang Thanh Dịch rất rõ ràng, cũng không phản cảm, côthông minh, cũng sẽ dùng thủ đoạn, nhưng dù sao cũng chưa từng hại đếnai, cách từ “xấu xa” rất xa.
Lý Chân Chân cũng cười cười với Giang Thanh Dịch.
Đã từng, kiểu đàn ông như Giang Thanh Dịch là kiểu đàn ông mà Lý Chân Chân tán thưởng nhất, có cảm giác thần bí, hơn nữa có thể chơi rất vui, làmviệc biết nông sâu, người đàn ông như vậy rất có sức hấp dẫn mê hoặcngười khác, cô cũng rất thích, chỉ là trong quá trình tiếp xúc, cô biếtrất rõ, kiểu đàn ông này giống như loại quần áo đặc biệt nhất bày trongtủ kính, rất nhiều người đều thích, người có thể mua được cũng có, nhưng người thực sự có thể mặc và gìn giữ được thì rất hiếm, vì thế với phầnlớn mọi người mà nói, đó chính là tiêu phí thời gian mua kiểu trang phục đắt tiền nhưng lại không phù hợp với mình mà thôi.
Nếu là lúctrước, Lý Chân Chân quả thực sẽ không coi trọng kiểu đàn ông như GiangThanh Viễn, dù rằng thực ra hai người cũng được coi như cùng nhau lớnlên, rất quen thuộc đối phương. Trong mắt anh cô là cô gái khôn khéo hợp lòng người, nhiệt tâm theo hướng nho nhã yếu ớt, trong mắt cô anh làchàng trai ưu tú chính trực, nhưng cô rất rõ, anh thực sự là chàng traitỏa sáng như ánh mặt trời, mà bản thân cô có lẽ chỉ có thể giả như mặtngoài khôn khéo hợp lòng người, có điều cô cũng coi nhẹ chàng trai nhưvậy, trong mắt cô, ngoài học ra thì anh còn gì nữa? Lúc còn rất nhỏ côđã bị ảnh hưởng bởi một quyển sách nào đó, cô không quá thích kiểu namsinh này, luôn cảm thấy họ tựa như trang giấy trắng, giống như rất không tồi, nhưng dùng tay chọc nhẹ thì sẽ rách.
Chỉ là tuổi tác tănglên, cùng với việc mấy năm nay đã nhìn thấy quá nhiều chuyện dơ bẩn rồithói hư tật xấu của đàn ông, cô đột nhiên bắt đầu cảm thấy, ưu điểm lớnnhất trên người một người đàn ông là có ý thức trách nhiệm, không có thứ này, có nhiều ưu điểm hơn nữa cũng uổng phí, mà Giang Thanh Viễn vừakhéo có được thứ này. Vốn cô nghĩ hôn sự này như nước chảy thành sông,vì thế cũng không quá để tâm, hiện giờ vậy mà lại xuất hiện tình trạngrối loạn, cô cũng không quá đau lòng, cô có sự tự tin, Giang Thanh Viễnchung quy chính là chồng cô.
Giang Thanh Dịch dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn đôi nam nữ đó, ở trong mắt anh, họ rất xứng đôi, nếu thực sựkết hôn, thật ra cũng không tồi, đây là suy nghĩ thực sự trong lòng anh, hơn nữa Lý Chân Chân hoàn toàn có thể tóm được Giang Thanh Viễn, khôngtin, cứ mỏi mắt chờ xem.
Giang Thanh Dịch thật sự cảm thấy mấy thứ tiệc rượu thế này chẳng chút thú vị, cũng giống như mượn cớ để làmchuyện gì đó đường đường chính chính, độ tuổi này của anh, vốn nên càngham thích chuyện thế này mới phải, tiện thể tìm một cô gái lọt vào mắtđể tiến hành “xâm nhập giao lưu” một chút, nhưng anh lại không có nửaphần hào hứng, ngược lại làm một người ngoài cuộc, mặc sức xem ngườitrong cuộc phát triển tình hình.
Trước kia anh đã từng nghe mộtquan điểm của một nhóm phụ nữ, nói đừng cho rằng tìm đàn ông thì phảitìm kiểu đàn ông rất nghèo, nghĩ rằng đàn ông như vậy sẽ trung hậu thành thực, trừ phi đời này bạn đều mong anh ta phải trải qua những thángngày nghèo khổ, nếu không anh ta chỉ giàu lên một chút, trước kia chưatừng chơi trò gì thì sẽ muốn thử, thậm chí còn chơi nhiều trò hơn ngườicó tiền nữa, về sau mà khóc thì cũng không biết tìm ai khóc đâu. Nếuquan điểm như vậy là chính xác, Giang Thanh Dịch cũng rất muốn biết, cóphải tất cả tình cảm mãnh liệt và nhiệt huyết anh đều đã tiêu hết khicòn trẻ rồi, cho nên hiện tại anh bắt đầu đi trên con đường trầm ổn màngười khác vẫn nói?
Anh đưa ly rượu lên, lúc này mới nhấp một ngụm, buông ly rượu, anh ra khỏi đại sảnh tiệc rượu, sàn diễn này vô cùng nhàm chán.
******
Đừng hỏi vì sao anh muốn tới đây, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng khôngbiết được. Giang Thanh Dịch ngồi hút thuốc trong xe, cho đến khi trongxe đều là mùi khói thuốc không tản đi được, tựa như đám mây mù vấn vít,nếu ai không biết thì có khi còn tưởng là đã xảy ra hỏa hoạn cũng nên,anh quên mở cửa kính xe. Mấy năm gần đây, anh ngày càng nghiện thuốc lánặng, anh biết nguyên nhân ban đầu mình nghiện thuốc lá nặng, nhưng saunày việc hút thuốc lại trở thành một thói quen.
Dường như anh cảmthấy đã đủ rồi, lúc này mới mở cửa xuống xe, lại đi về phía cổng tiểukhu, nơi này anh chỉ đến một lần, nhưng lại nhớ đường vô cùng rõ ràng.
Anh đứng ở ngoài gõ cửa, anh cũng không xác định được giờ này Tô Y Lâm có ở nhà hay không, cứ qua đây như vậy thôi. Có điều hiện giờ cô không cóviệc làm, cô sẽ lại đi đâu? Có lẽ vẫn là chạy khắp nơi tìm việc? Anhnghĩ đến dáng vẻ cô không ngừng tìm đến người ta, rồi lại bị từ chối hết lần này đến lần khác, trong lòng không hiểu sao bắt đầu khó chịu.
Chỉ là tưởng tượng của anh cũng không được chứng thực, bởi vì cửa mở, cô ở nhà.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn chưa nghiêng người tránh đường để anh vào nhà, mà là nhìn anh, nhưng cũng không nói lờinào, đôi mắt đã biểu đạt những gì cô muốn nói, cô không cảm thấy anh nên xuất hiện ở đây.
“Không chào đón anh sao?” Anh giống như không đọc ra sự khước từ trong mắt cô.
Cô trầm mặc nhìn anh mấy giây, vẫn để anh tiến vào.
Lần này Giang Thanh Dịch không đánh giá căn nhà, mà lập tức đi đến trướcmáy nước uống, lấy ra chiếc cốc duy nhất, rót cho mình nửa cốc nước ấm.Vừa rồi dường như anh hít thuốc vào quá mạnh, lúc này cổ họng rất khô.Anh vừa uống nước vừa quét mắt qua chiếc cốc duy nhất này, dường như mới bóc ra, chỗ này bình thường căn bản không có người đến nhỉ?
Anhuống nước xong, rốt cuộc cổ họng không còn khó chịu như vậy nữa. Mà Tô Y Lâm thì trầm mặc nhìn động tác của anh, không nói lời nào, cũng khôngngăn cản.
Lúc này anh nhìn về phía cô, “Sao giờ này vẫn còn ở nhà?” Có loại cảm giác biết rồi còn cố hỏi.
Cô khẽ nhíu mày, “Nếu không thì sao?” Cô nhìn anh, rốt cuộc khẳng địnhđược gì đó, “Anh tới đây… chỉ là muốn xác định xem có phải tôi lại cùngđường hay không?”
Cô cười thê lương, cũng không khác cùng đường là bao, lần này mẹ của Giang Thanh Viễn không hề xuất hiện, trực tiếp muốn dùng hành động ép cô đi, rời xa thành phố này, cô cũng bắt đầu hoàinghi, có phải vốn cô không nên trở về?
Anh trầm mặc mấy giây, bởi vì không muốn nói dối, “Hiện giờ định làm gì?”
Cô lắc đầu, không nghĩ nhiều, có thể qua ngày nào thì hay ngày nấy, tiềnthuê nhà thì cũng may, bởi vì cô trả phí dụng một năm một lần luôn, vềphần khác, cô còn chút tiền thừa, có điều không nhiều lắm.
Anh đi đến trước mặt cô, “Vì sao không gọi điện cho anh?”
“Hử?”
“Nếu là trước kia, em gặp chuyện thế này, nhất định sẽ nói cho anh biết.”
“Hiện tại đã không phải là trước kia.” Cô bình tĩnh nhắc nhở.
Cả nửa ngày anh không lên tiếng, một hồi lâu cuối cùng mới thở dài, “Anh giúp em thu xếp công việc.”
“Không cần.” Cô xoay người, bởi vì không muốn nghe anh nói tiếp nữa, hiện giờcô như vậy, có lẽ chỉ khiến anh cảm thấy cô thật đáng thương nhỉ?
“Tô Y Lâm, em đang sợ cái gì? Không dám nhắc tới trước kia, không muốn nhìn anh, nghĩ rằng như vậy thì có thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gìsao? Mặc kệ trước kia là như thế nào, chúng ta đều lớn lên cùng nhau,anh cũng từng nhận được không ít thứ có ích từ em, hiện giờ giúp em cũng không có suy nghĩ gì khác. Nếu không thì em muốn thế nào, chịu khôngnổi nữa, lại hèn nhát rời đi? Trốn tránh hết lần này tới lần khác? Tô YLâm, nơi này mới là gốc rễ của em, bạn bè em, người nhà em toàn bộ đều ở đây, ngay cả gốc rễ của mình em cũng không cần nữa hay sao?”
Cônửa ngày không động, bản thân cô cũng không rõ vì sao mình phải trở vềthành phố này, còn tìm cho mình một cái cớ như vậy để trở về, thì ra làvậy, nơi đây là gốc rễ của cô, cô mới có thể trở về thành phố này, lòngmới không giống đám bèo tấm trôi dạt nữa.
Cuối cùng Tô Y Lâm nghetheo lời Giang Thanh Dịch, làm công việc mà anh sắp xếp cho, công việccủa cô rất đơn giản, chỉ chỉnh lý một vài tài liệu mà thôi, ý của GiangThanh Dịch là vừa cho cô làm vừa để cô học, nhân dịp này học thêm vàithứ hữu dụng.
Hơn nữa ngày hôm sau, Giang Thanh Dịch trực tiếp bảo cô chuyển nơi ở, anh đã tìm cho cô căn nhà rất tốt, ngay từ đầu cô đãkhông đồng ý, nhưng khi Giang Thanh Dịch nhắc tới bác gái anh, cô liềnchấp nhận, bởi vậy mấy ngày nay cô vẫn luôn rất bận rộn.
Tả HiểuNinh cử người đi nhưng không tìm được tin tức về Tô Y Lâm, bà nhíu mày,cảm thấy việc này không đơn giản, nhưng khi nghe nói cô đã dọn đi, lạicảm thấy vậy là được rồi, dù sao cô ta cũng không thể liên lạc được vớicon trai bà.
Tả Hiểu Ninh nghĩ đến con trai, mấy hôm nay nó đềuđang hao tâm tổn trí vì chuyện của Lý Chân Chân, dường như muốn tìm raphương pháp tốt nhất để con bé cởi bỏ khúc mắc.
Con người sao,tiếp xúc nhiều, tình cảm không nảy sinh được chắc? Tả Hiểu Ninh vô cùngvừa ý cô con dâu Lý Chân Chân này, thông minh, hơn nữa có thể giúp đỡtrên con đường sự nghiệp được, diện mạo cũng rất không tồi, mấu chốt làcó thể bù lại những thứ con trai bà không có, cho nên hôn sự này đươngnhiên không thể xảy ra vấn đề gì.
Về phần cô gái kia, dọn đi rồi? Cô ta thức thời thì tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt bà nữa.