Vẻ mặt A Điền điềm tĩnh vô cùng, ông vẫn giữ phong thái lịch sự và đĩnh đạc như ngày nào, hỏi thăm:
\- Cô chủ... Chỗ này...
Uyển Sam đưa nhìn ông, ánh mắt dè chừng và ngắt lời:
\- Đừng gọi cháu là cô chủ nữa... Cháu không. Còn là cô chủ của các người nữa rồi....
Nói rồi cô rót lấy cốc nước đầy để lên bàn, ngồi bế Gia Thành, trong lòng thiêu như lửa đốt, e ngại:
\- Chú cứ gọi là Uyển Sam, tên bình thường cũng được...
A Điền cũng hiểu, ông chầm chậm nhấp một ngụm nước, vẻ mặt giãn ra để cố làm không khí bớt căng thẳng giữa cả hai, nói:
\- À ừm... Vậy Uyển Sam, chỗ ở hiện tại tốt chứ?
Uyển Sam từ nãy chỉ cúi gằm mặt, hời hợt đáp:
\- Vâng
Cô nói chêm vào:
\- Dù căn nhà có không to hay tiện nghi... Nhưng còn hơn là ở căn biệt phủ kia...
A Điền vẫn tiếp chuyện xông xênh, ông hỏi những thứ xung quanh nhưng đáp lại chỉ là những câu trả lời cụt ngủn, mất hứng từ phía cô. Sau cùng ông hỏi đến Gia Thành:
\- Nhóc con này là thiếu gia của Chương thị đây sao? Haha, đúng nét con trai ngài Vu Quân...
Nghe đến đây bỗng Uyển Sam mất bình tĩnh, hai con ngươi thẳng trừng nhìn ông, giọng nói hằm hè:
\- Gia Thành không liên quan gì Chương thị, con trai con cũng không phải con của anh ta...
A Điền biết Uyển Sam chắc còn giữ hận thù, ông nhẹ nhàng khuyên giải:
\- Ừm, nhưng con cũng biết... Đây là dòng máu của..
Uyển Sam hét lớn lên, như mất kiểm soát:
\- Dòng máu của Vu Quân đã chết vào đêm anh ta đẩy tôi từ trên lầu xuống rồi... Sinh linh bé bỏng ấy đã chết rồi, Chương Vu Quân không xứng đáng làm cha... Ông hiểu không? Đám Chương thị các người đã đẩy bao số phận vào cảnh khốn cùng, tôi mới yên ổn được một khoảng thời gian, ông lại tới đây? Rốt cuộc còn muốn quấy phá đến bao giờ?
A Điền vẻ mắt thất kinh, nhún bước để Uyển Sam bình tĩnh hơn, ra sức giải thích:
\- Không Uyển Sam.... Chú đã nói từ đầu, chú tới bí mật, không ai biết, chỉ muốn xác nhận xem có phải con và con trai đang khỏe mạnh không...
Uyển Sam cười đểu, đáp:
\- Xem rồi sao?.... Để rồi chú về báo cho Vu Quân à... Rồi tập trung đông người một chút, đến đây bắt ép mẹ con tôi về... Ha ha, phải không?
Uyển Sam cười lớn, sau bỗng khóc nấc lên, đứa con nằm trong vòng tay mẹ, từ nãy nghe to tiếng giật mình mấy phen, nay mẹ khóc, Gia Thành lại ú ớ nhì nhèo theo. Tiếng oe óe vang lên, Uyển Sam dỗ con nhưng lòng bất động, ôm đứa bé quỳ rạp xuống, nức nở:
\- Chú Điền... Trong Chương thị, tôi chỉ cảm thấy chú có tâm nhất... Xin chú hãy buông tha cho mẹ con tôi, đừng báo cho Vu Quân, đừng bắt lại mẹ con tôi...Hức hức...
Uyển Sam cúi gập đầu xuống đất, đứa con vẫn oe óe khóc theo, A Điền nhìn cảnh trước mặt cũng khó xử vô cùng. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định:
\- Uyển Sam, chú sẽ coi như không có cuộc gặp nào hôm nay. Nếu đã xác định bỏ trốn, hãy trốn thật kĩ, con nên biết Chương thị là tập đoàn ra sao? Hiện nay đã lục tung cả ba phía Đông Tây và Nam, phía Bắc là ngài Chương chưa yêu cầu động tới... Chú cũng sẽ không nói, dù gì cũng mong con cùng đứa bé sống tốt
Sau đó ông để lại một tập phong bì, bên trong chắc là tiền, trước đó đã xách theo một túi đồ cho em bé. Tiếng cửa đóng rầm lại, Uyển Sam lúc này mới hết run, khuôn mặt cô đỏ ửng, nước mắt nước mũi lem nhem, ôm lấy Gia Thành trong lòng, dỗ con ngủ. Bên trong lại nóng như lửa đốt, ngẫm nghĩ về những lời cuối mà A Điền đã căn dặn mình
... Tối đó...
Bà Xuân cũng về, vẻ mặt bà vui vẻ và thoải mái vô cùng sau một ngày đi chơi. Trái lại Uyển Sam lại ủ dột và lo lắng vô cùng. Trong bữa ăn, bà kể lại bao chuyện hay, Uyển Sam nghe và gật gù nhưng cũng kiệm lời đáp lại. Bỗng bà hỏi:
\- À Uyển Sam... Hôm nay có ai tới chơi nhà mình sao?
Uyển Sam đảo mắt một vòng, đáp:
\- À v..vâng.... Một người bạn, mãi mới có thể liên lạc được...
Bà Xuân gật gù rồi lại huyên thuyên về chuyện của bà. Xong bữa, cô ra rửa bát trầm ngâm, bà Xuân lại tíu tít với Gia Thành, bế xốc đứa bé lên trêu đùa, tiếng cậu bé cười nắc né, ú ớ muốn nói gì đó nhưng lại chưa thể. Nghe tiếng con, sao lòng cô nặng trình trịch, một sự mơ hồ hiện ra về tương lai hai mẹ con
A Điền cũng trở về Chương thị, giữ đúng lời hứa, ông cũng không ho he gì về việc đã tìm được cô. Ngày ngày vẫn chứng kiến cảnh Vu Quân luôn trầm mặc đau khổ nhưng cũng rõ, Uyển Sam đã khổ quá nhiều. Việc tìm kiếm vẫn diễn ra, ngày qua ngày là tin báo quen thuộc: Chưa tìm thấy
Thời gian cứ trôi đi cho đến xuân năm sau, lúc này ngoài đường đã trang hoàng không khí năm mới, Gia Thành bập bõm tập đi, cái miệng nhỏ, môi mỏng liên tục nói, những từ ngữ ngây ngô nhưng nghe thật vui tai. Uyển Sam cùng bà Xuân lại dọn dẹp nhà cửa, trong nhà cũng đang chuẩn bị cho Tết