Kể từ sau đó Uyển Sam có thêm việc là chăm sóc ông Chương. Ngày đầu tiên kể từ hơn 1 tháng trước cô bước vào căn phòng của Chương Cảnh Điền, mọi thứ vẫn thế, duy có chủ nhân là thay đổi. Ông Chương nằm im trên giường bệnh, tay chân có chằng chịt dây kim đâm vào mạch máu, làn da trắng hồng phương phi trước đây giờ đổi thành xám chì, tạng người to béo của Chương Cảnh Điền giờ cũng đang xẹp như gián. Ông ta đang ngủ say, cả ngày chỉ có lúc ăn hay uống thuốc là tỉnh, Uyển Sam vô cảm bước lại, ánh mắt không tránh khỏi tia vui sướng, tiến lại ngồi xuống, mở giọng giả vờ hỏi han:
\- Ba à... Ba đang ngủ sao?
Không có động tĩnh gì, Uyển Sam lúc này cười khẩy, trong đầu toan tính riêng, lẩm nhẩm nhỏ:
\- Lão không được thảnh thơi có người hầu hạ, rồi an bình mà xuống hoàng tuyền như vậy được... Lão phải từ từ cảm nhận nỗi đau hành xác gặm nhấm cơ thể, giống như cha mẹ tôi chết không toàn thây...hức..
Uyển Sam giờ giống như một người khác, vẻ mặt đầy âm mưu và ánh mắt gằn tia hiểm độc hiện rõ.
Tối đó, Uyển Sam ngay sau khi dùng bữa xong, quay sang nói:
\- Chút nữa bác sĩ khám xong em mang nước cam lên cho ba nhé...
Vu Quân nghiêng người, đáp:
\- Được... Bất cứ thực phẩm thức uống nào tốt cho ba, em đều có thể bảo với người làm tư vấn và giúp đỡ...
Uyển Sam tươi rói nhìn anh, ngoan ngoãn:
\- Dạ...hi
Tối đó thím Liên có giúp cô pha cốc nước cam, đúng lúc bác sĩ cũng vừa khám xong, ông nói với Vu Quân:
\- Sức khỏe ngài Chương đang khá là có tiến triển.. Dạo này do ngủ say được ngon giấc nên hệ thần kinh mong mẫn, các cơ quanh chân tay được uống thuốc đặc trị nên không còn lên cơn co rút... Căn bệnh Parkinson nếu được điều trị sớm tuyệt nhiên ngài Chương sẽ kéo dài tuổi thọ hơn nhiều...
Anh nghe vậy không khỏi mừng quýnh, khuôn mặt giãn ra, thở phào nhẹ nhõm, đáp:
\- Cảm ơn bác sĩ... Bên dưới sảnh đã có xe đưa đón A Điền sẽ chỉ cho bác sĩ...
Uyển Sam bước đến cầu thang, nghe được điều đó khuôn mặt sa sầm, hai môi bặm chặt, có tiếng nghiến răng nhẹ. Cô đứng im đó, bất động cho đến khi vị bác sĩ cười cười tiến lại hỏi:
\- Cô chủ... Nước cam đây là mang lên cho ngài Chương, phỏng?
Uyển Sam kéo mình lại thực tại, nở một nụ cười thiện cảm:
\- Hì... Đúng rồi, cháu mới nhờ thím Liên pha...
Toan chào tạm biệt vị bác sĩ, cô cố hỏi:
\- Bác sĩ vừa nói ba cháu sức hồi phục sớm, bệnh tình tiến triển tốt ạ?
Vị bác sĩ quay lại, nhíu mắt híp lại, nói:
\- Phải phải... Bây giờ ngài Chương trông hơi uể sức, luôn ngủ li bì nhưng đó là dấu hiệu thần kinh đang tĩnh tâm nghỉ ngơi, nhịp tim và huyết áp rất tốt, các dấu hiệu bệnh đang thuyên giảm... Nếu tiếp tục dùng thuốc điều trị và được bồi bổ những thực phẩm tốt cho sức khỏe thì độ nửa tháng nữa sẽ bình phục...
Uyển Sam hơi choáng, đầu ong ong nghe những lời này như búa bổ. Mới sáng và mấy ngày vừa rồi cô đã suy nghĩ và lên kế hoạch kĩ, giờ chẳng lẽ lại chấp nhận đổ bể, làm gì có thời cơ nào tốt hơn bây giờ? Cô gượng gạo:
\- Vậy..tốt quá rồi...
Cô nhanh chóng lên phòng ông Chương, bên trong là Vu Quân, anh đang nắm tay ba mình, nói:
\- Ba à... Sức khỏe của ba đang tiến triển rất tốt... Ba gắng lên, nhất định con sẽ mời những vị bác sĩ giỏi nhất điều trị cho ba, những liều thuốc đặc trị tốt nhất cho ba dùng..
Chương Cảnh Điền thều thào:
\- Được được...
Uyển Sam lấy lại sự tự nhiên nhất, giọng lanh lảnh:
\- Ba à..anh Quân nói đúng đó... Giờ ba phải nghỉ ngơi và ăn uống điều độ đó... Nào Uyển Sam mang cho ba cốc nước cam đây...
Chương Cảnh Điền cười nhẹ rồi uống một lèo là hết, cả hai cha con không nghi ngờ gì. Uyển Sam thầm cười, đặt chiếc li sang một bên, tiếp chuyện phiếm với hai người họ một lúc. Sở dĩ cốc nước cam đó được thêm một chút bột tan trong nước. Loại bột này như một liều thuốc độc, phản lại tác dụng của mọi loại thuốc chữa bệnh, phá hủy mọi tế bào từ bên trong mà không để lộ ra biểu hiện suy giảm miễn dịch của cơ thể. Cho đến khi mọi cơ quan nội tạng bị hỏng mới tàn sức con người ta và lúc ấy khám mới biết.
Từ đó ngày nào Uyển Sam sau khi để người làm chuẩn bị đồ ăn cho ông Chương xong là lanh chanh mang lên. Cô luôn giấu một lượng túi bột nhỏ trong người, xung quanh nhà có camera nên không thể hành động tùy tiện. Duy có lúc bước vào phòng ông Chương, có một khoảng lối vào camera không chiếu tới, Uyển Sam nán lại mà nhanh bỏ bột vào. Ngoài ra những lúc đến giờ cho ông Chương uống thuốc, cô hay lên giúp ông và nhân cơ hội đó mà tráo lấy những viên thuốc giống y hệt, khác ở thành phần và chắc chắn là một loại thuốc mới giúp tàn phá cơ thể nhanh hơn. Ông Chương không hề hay biết, cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy sức khỏe thuyên giảm, bác sĩ đến khám cũng chưa nhận thấy