Vu Quân đưa một bầu ng\*c ngậm hẳn trong miệng như đứa trẻ đang bú sữa. Lồng ng\*c nữ nhân trước mặt quá lo lắng mà phập phồng căng tròn, hai tay cô cấu chặt bên vai Vu Quân, các ngón tay nhấn sâu vào da thịt anh. Khuôn mặt cô như vừa hơ lửa nóng bừng, tiếng nấc nghẹn ở cổ thút thít thật vui tai, Uyển Sam rướn cổ lên cao vừa tránh mặt anh vừa nước mắt chảy ngang hai bên khóe.
Nam nhân chưa có dấu hiệu dừng lại, hai ánh mắt lạnh lùng quan sát thấy biểu cảm của cô, một bên ngậm lấy bánh bao lớn, bên còn lại đưa tay bóp mạnh, đưa ngón tay mình se se n\*m nhỏ đến mềm oặt. Khỏi phải nói túp lều dưới hạ bộ nam nhân đã dựng căng lên như nào, thao thao bất tuyệt chỉ muốn hành sự ngay lúc này, nhưng thi thoảng lại nghe tiếng thút thít chịu đựng đáng thương của nữ nhân thì lại không nỡ. Cứ hết bên ng\*c này lại đến bên ng\*c kia, sau cùng anh chịu nhả ra rồi lấy nước tắm qua cho Uyển Sam. Xong xuôi anh thản nhiên bế cô ra ngoài như chưa thể có chuyện gì xảy ra. Vu Quân mặc đồ cho mình xong quay ra thấy Uyển Sam còn bần thần, môi khẽ cong lên một đường, tay cầm theo bộ quần áo của cô tiến lại trước mặt, nói:
\- Uyển Sam...
Ánh mắt cô lúc ấy nhìn anh không chút thiện cảm, nghĩ lại điều vừa rồi khiến cô sao gia tăng sự căm ghét nam nhân đến vậy, dù biết muốn trả thù thành công thì nhất định phải hi sinh một số thứ, nhưng có lẽ bản thân lại chưa sẵn sàng. Vu Quân gọi nhưng cô không đáp, lẳng lặng chờ xem động thái tiếp theo. Anh cũng hiểu cảm giác này, chỉ nhẹ nhàng cởi chiếc khăn tắm bao bọc quanh người cô ra, như chăm bẵm đứa trẻ, nam nhân cẩn thận mặc đồ giúp cô, ánh mắt anh cũng không còn cầm thú như ban nãy mà rất cầm chừng. Mái tóc cô ướt nhẹp được anh ân cần sấy giúp, xong lại đưa lược chải. Uyển Sam cứ im lặng từ nãy đến giờ cũng khiến nam nhân lòng có chút lo lắng, vẻ mặt cô vô hồn nhìn anh, không biểu lộ cảm xúc gì. Vu Quân ôm chặt cô trong lòng, đưa tay lên vuốt tóc, thủ thỉ:
\- Sam Sam... Anh..chắc đã yêu em thật rồi
Sau cùng Uyển Sam nhẹ nhàng rời ra, nói:
\- Em muốn xuống ăn tối
Chỉ vậy cũng kéo tâm trạng anh lên theo, Vu Quân thở phào rồi. Cả hai cùng xuống dưới, mọi hôm thì Vu Quân và Uyển Sam sẽ ngồi cạnh nhau, nay cô tự nhiên chuyển ghế ngồi sang cạnh ông Chương, từ nãy cũng chỉ chăm chăm vào ăn, không liếc lên nhìn lấy nam nhân một lần
Kể từ hôm ấy cho tới mấy hôm sau, ngày nào Uyển Sam cũng tránh mặt Vu Quân. Lúc tối anh trở về dùng bữa thì nghe ông Chương nói cô đi ăn tiệc, đi ăn với bạn bè. Tối muộn về thì lại ngủ li bì luôn, sáng sớm hay đi tập thể dục, không thì lại luẩn quẩn cạnh ông Chương, khi thì lại sang phòng sách tĩnh lặng một mình. Điều này khiến anh khổ sở vô cùng
Cho đến một hôm...
Uyển Sam đi ăn tối về không hiểu do trúng gió hay gì mà lên cơn sốt nhẹ. Ông Chương liền nhờ bác sĩ riêng đến khám, xong xuôi chỉ bảo do cảm nhẹ, trước đây có kê đơn thuốc cho Vu Quân một lần rồi vẫn còn liều lượng nên nhờ thím Liên sang bên hộc tủ lấy. Mọi người rời khỏi phòng cho cô nghỉ, thím Liên cầm theo vỉ thuốc bác sĩ dặn sang cho cô uống, có mấy loại liền, viên xanh viên trắng... Đều đắng, duy có một viên màu hồng lại rất ngọt và thơm, hệt như viên kẹo ngậm. Thím Liên đỡ cô nằm xuống, nhẹ nhàng nói:
\- Cô chủ nghỉ đi... Có gì gọi tôi nhé
Uyển Sam gật đầu, mắt nhắm nghiền lại ngủ. Khỏi phải nói khi Vu Quân về nhà đã sốt sắng như nào, anh nghe tin chạy ngay lên phòng, bây giờ đá quá đêm, Vu Quân nhẹ nhàng bước vào xem xét. Ngồi xuống cạnh giường, anh đưa tay áp lên trán cô, hai hàng lông mày nhíu lại, sao nghe bảo cảm nhẹ mà lại nóng bừng thế này? Bất giác hai mắt Uyển Sam mở thao láo ra, vồ lên ôm chặt người Vu Quân khiến anh không khỏi giật mình, hỏi:
\- Em...em chưa ngủ sao?
Cô không đáp lời gì, ánh mắt hau háu nhìn anh như con mồi, mồ hôi đầm đìa khiến cơ thể cô ẩm ướt. Vu Quân thấy hơi lạ, với tay ra xem toa thuốc rồi hỏi:
\- Lúc nãy bác sĩ cho em uống loại nào? Em không thấy đỡ sao?
Anh xem kĩ từng vỉ thuốc một, cho đến khi cầm lên vỉ thuốc hồng đã mất hai viên, không khỏi bất ngò quay ra nhìn cô, nhanh nhanh chóng chóng đặt cô xuống giường, lắp bắp:
\- Uyển Sam... Giờ em ngồi im đây, anh sẽ mang nước lạnh cho em
Chưa kịp quay đi thì cơ thể anh bị cô mạnh mẽ vật xuống giường, sức cô giờ khỏe hơn anh biết, chắc do tác dụng thuốc. Uyển Sam ngồi đè lên người nam nhân, bất giác gọi tên:
\- Vu Quân..
Tiếng gọi coi yếu ớt đầy ma mị, ngón tay đưa lên vê van bên má rồi trườn xuống sờ ấy yết hầu nhô cao của nam nhân. Anh cầm lấy cổ tay cô ngăn lại, giọng trầm mặc mất kiên nhẫn:
\- Nào... Giờ nghe anh, nằm nghỉ để anh mang nước lên
Uyển Sam nhẹ nhàng lắc đầu, sau cùng tự giác thoát y cho cả cơ thể, mái tóc xoăn dài xõa xuống che đi đôi gò bồng trước ngực. Bàn tay cô lân la cởi cúc áo Vu Quân, nam nhân biết đây là lúc thuốc đang tác dụng rồi, thầm trách người lấy nhầm thuốc