Vu Quân từ phòng cô bước về, ban đầu còn bình tĩnh, ngay khi bước vào phòng liền cuống cuồng ra tủ đồ, lấy đồ mới thay, nhanh chạy vào phòng tắm xả một bồn tắm đánh bông lên, ngâm mình rồi xoa sạch hết mùi. Một lúc sau ra ngoài, hơi nước nóng phả vào làm cả khuôn mặt nam nhân đỏ ửng. Vu Quân thay đồ xong lại lặng lẽ rời sang phòng Uyển Sam
Căn phòng tối om, có chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. Ánh mắt anh trong màn đêm tối như sáng rực lên, đồng tử màu nâu trầm bong bóng, hàng mi khép hờ nhìn xung quanh. Vu Quân cứ thế leo lên giường nằm, có vẻ Uyển Sam chưa biết, vẫn im lìm ủ trong đống chăn. Chịu nằm im một lúc, Vu Quân lại phật cả chăn cô ra, co người vào đắp chung. Uyển Sam đang mơ màng ngủ rồi, lại có tiếng động, quay sang thất kinh thấy anh, không khỏi thắc mắc:
\- Vu.. Vu Quân... Anh làm gì ở đây?
Nam nhân nhắm chặt mắt lại, lười nhác trả lời:
\- Ngủ
Cô sốt sắng quay cả người nằm đối diện với anh, nhíu mày cố hỏi:
\- Nhưng... Đây là phòng em
Vẻ mặt anh khó chịu nhăn lại, thiết nghĩ cô thật lắm lời, vốn dĩ đã sang đây nằm còn bị cô tra hỏi, thành ra có chút xấu hổ. Anh mở mắt ra trừng trừng nhìn Uyển Sam, bất giác nhào tới ôm cô trong lòng, tay ẩn đầu cô rúc vào lồng ngực mình, sau nói:
\- Ngủ ngon Uyển Sam
Cô nằm im không động đậy, bị động nên không có phản ứng gì, cũng đã muộn, hai mắt díu lại đành mặc kệ mà nhắm nghiền lại thiếp đi, tuy vẫn còn hậm hực nhưng cũng không phải lần đầu cả hai nằm chung giường. Hồi còn bên Tây Ban Nha, có lần trong bệnh viện Vu Quân cũng chạy sang ngủ cùng phòng với cô, hay lúc về biệt thự Cirilo Dignasio, cà hai chung phòng rồi đêm ngủ dĩ nhiên chung giường
Một thời gian sau bả vai phải cô khỏi hẳn, Vu Quân từ khi thay ba gánh vác mọi công việc nên có bận hơn, thường đi sớm về khuya, bữa ăn tối một tuần chỉ hai lần ăn chung. Tối đó Uyển Sam và ông Chương đang dùng bữa, bỗng Vu Quân cùng A Điền bước vào. Mũi cô rất nhạy với mùi thuốc súng, quay ra thấy nam nhân bận đồ có hơi xộc xệch, bên hông có cài súng, khuôn mặt anh căng ra lầm lì. A Điền đằng sau có dính cả máu trên người, Chương Cảnh Điền bất giác gọi:
\- Uyển Sam, mau vào trong tủ lạnh lấy hộ ta cốc nước đá...
Cô gật gù nghe theo, rời đi vào bên trong. Tuy lấy xong nhưng Uyển Sam đứng nép nơi vách tường, nghe lén một chút nội dung cuộc trò chuyện
Chương Cảnh Điền ngả người ra sau chiếc xe lăn, thở dài hỏi:
\- Giải quyết ổn thỏa chứ?
Tiếng A Điền vang lên:
\- Vâng
Chương Cảnh Điền tiếp tục nói:
\- Phải sử dụng đến vũ lực sao? Vu Quân, con có bị thương ở cánh tay sao?
Vu Quân liếc mắt lên nhìn ba, mới chỉ nhìn qua cánh tay lúc đặt lên bàn không được thoải mái và tự nhiên, ngoài ra phần áo còn ươn ướt chắc thấm máu, Chương Cảnh Điền đã phát hiện ngay. Ông phẩy tay, nhàn nhạt đáp:
\- A Điền đi lo liệu sạch sẽ mọi thứ xong cũng về nghỉ... Vu Quân lên tắm rửa rồi cuống dùng bữa...
Tất ra rời đi theo lời ông Chương, sau Uyển Sam mới bưng cốc nước ra ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh, lễ phép đáp:
\- Nước đây ba
Chương Cảnh Điền gật gù không đáp, uống một ngụm hết sạch, xong quay lên bảo:
\- Con lên phòng với Vu Quân đi
Cô định mở miệng hỏi để làm gì, sau lại im lặng nghe theo, rời lên phòng.
Uyển Sam mở he hé cánh cửa ra, thấy nam nhân đang cởi chiếc áo khoác da bên ngoài, xong là chiếc sơ mi đang thấm máu đỏ. Nhìn qua vết thương không sâu, chỉ là vết dài cần phải sát trùng cẩn thận, mồ hôi thấm ướt cả mảng lưng, hơi thở đầy mệt mỏi. Nam nhân quay ra thấy cô, vẻ mất tự nhiên, lấy áo định mặc, nói:
\- Uyển Sam... Sao em lên đây?
Cô lẳng lặng không đáp, tiến lại nâng cánh tay đó lên, nhíu mày nhìn một lúc rồi lấy bông băng, thuốc sát trùng. Vệ sinh sạch miệng vết thương, bôi thuốc sát trùng quanh, vùng da đỏ tấy lên xót, mặt anh căng lại. Cô cố làm nhẹ nhàng nhất có thể, sau quấn băng tròn xung quanh, dặn dò:
\- Giờ anh vào tắm qua đi, tạm thời sẽ để sát trùng vết thương... Tối trước khi ngủ em sẽ thay băng một lần nữa cho
Toan bước đi bỗng cả cơ thể cô bị bế thốc lên, cánh tay vừa băng bó như tràn đầy sức lực, nam nhân thong dong tiến vào nhà tắm, đặt cô ngồi ở thành bể. Mình quay ra trút bỏ hết vật cản cơ thể, sau cứ thế bước vào bồn, áp mình vào người cô, hai tay đưa lên vắt trên đùi Uyển Sam, vẻ mặt đầy hưởng thụ nói:
\- Nào... Kì cọ giúp anh
Miếng bông tắm đã ngay bên cạnh, Uyển Sam quay ra liếc anh, giọng lanh lảnh:
\- Gì vậy chứ? Anh bị thương có một chút, tự tắm mà cũng không được sao?
Vẻ mặt nam nhân tự nhiên nũng nịu, giọng nói mềm yếu:
\- Đau quá... Vết thương bên tay anh nhức lên rồi
Cô bĩu môi, cuối cùng cũng cầm lấy bông tắm xoa nhẹ nhàng cơ thể nam nhân, vừa xoa vừa nói:
\- Hứ... Trước đây em bị đau bên bả vai, cũng tự tắm được...
Vu Quân bật cười, châm chọc:
\- Nếu đau sao không nhờ anh tắm giúp... Anh cũng không ngại