Sau khi Giang Ngôn Sanh trở về, cậu đã tìm thêm thông tin về Lục Tư Niên, càng nhìn càng khiến Giang Ngôn Sanh lúng túng, mọi người nói đúng, đạo diễn đã tin tưởng quá nhiều vào năng lực của cậu rồi. Đứa trẻ lạnh lùng, càng nghĩ về nó, càng đau đầu.
Quên đi, quên đi, để mai tính!
"Giang ca, tại sao sau một đêm không gặp anh lại trở thành bảo vật quốc gia? Anh đã bí mật nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy vào đêm qua?", Hứa Nhuận Thuần nói đùa.
"Đi, còn không thấy tôi đang phiền sao."
"Ah! Thư giãn, không phải chỉ là Lục Tư Niên thôi sao! Hãy chinh phục anh ta bằng sức hút của anh."
"Hehe, đó không phải là những gì anh đã nói ngày hôm qua sao."
"Tôi không phải đang an ủi anh sao! Làm sao vậy, có hữu dụng hay không a?"
"Nhìn tôi cười thành như vậy, cậu nghĩ như thế nào!"
"Khụ, đủ miễn cưỡng rồi."
Buổi trưa, mọi người quây quần ăn uống, mọi người nói cười rôm rả.
Đột nhiên có người từ cửa bước vào, tất cả mọi người đều sững sờ.
Giang Ngôn Sanh nhìn lên, đây là Lục Tư Niên, cậu ấy trông đẹp trai hơn nhiều so với trên TV.
"Giang ca, người ta tới rồi, mau đi chào đồng bọn."
"Cậu có thể kiềm chế biểu cảm khi hóng chuyện của mình được không?"
"Không. Nhưng thành thật mà nói, ngoài việc lạnh lùng hơn một chút, thì ở những khía cạnh khác, Lục Tư Niên thực sự hoàn hảo."
"Đúng vậy." Giang Dật Thành đồng ý.
"Giang ca, nhanh lên!" Mọi người bắt đầu la ó.
"Chờ đã." Cậu sẽ không nói lúc Lục Tư Niên đi vào, đã mang đến cho cậu cảm giác bị áp chế, bằng không thật là xấu hổ a!
Bên kia, đạo diễn cũng không ngừng ra hiệu cho Giang Ngôn Sanh, khiến cậu thật sự muốn bỏ qua.
"Tiểu Giang, mau tới đây."
"Giang ca, đạo diễn gọi anh, anh sẽ không phải là không dám đi!"
"Đi, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu ấy bảy tuổi, nên sợ cậu ấy làm gì? Đi, tôi cũng không có làm gì sai." Giang Ngôn Sanh đặt đũa xuống, đứng lên.
"Tráng sĩ lên đường thuận lợi."
Giang Ngôn Sanh đảo mắt nhìn đối phương, sau đó bước đi cảm giác như tráng sĩ một đi không trở lại.
Ở trước mặt Lục Tư Niên, Giang Ngôn Sanh ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhất thời không biết nên nói cái gì, mấu chốt là cậu không nói, bên kia cũng không nói.
Bầu không khí khó xử bỗng chốc bủa vây hai người, không, có lẽ cậu là người duy nhất cảm thấy!
"Hai người làm quen nhau đi! Tôi sẽ không làm phiền các người nữa." Đạo diễn nói xong, nhìn Giang Ngôn Sanh với ánh mắt khích lệ.
Đạo diễn, việc này có thực sự thích hợp với tôi?
Giang Ngôn Sanh suy nghĩ một chút, chủ động phá vỡ sự ngượng ngùng nói: "Xin chào, tôi là Giang Ngôn Sanh."
"Lục Tư Niên."
"Vậy thì trong phim tôi đóng vai Quý Vân Dã, anh là Tô Mạch Nhiễm đúng không!" Mình đang nói linh tinh cái gì vậy, chuyện này không phải là rõ ràng rồi sao?
"Ân."
"Chúng ta ở trong phim cần đối diễn không ít a"
"Ân."
Quả nhiên không nhiều lời, bây giờ tôi tiếp tục trò chuyện như thế nào! Ai có thể chỉ đường cho cậu ấy.
"Mà này, cậu ăn gì chưa?"
"Chưa có."
"Vậy cậu có muốn ăn gì không? Đồ ăn của đoàn rất ngon. Hôm nay có chân gà và thịt lợn kho."
"Không."
Hôm nay không có cách nào nói chuyện rồi.
Lục Tư Niên dường như nhận ra vấn đề của mình, nói thêm, " Tôi phải ăn kiêng, nếu không lúc quay phim sẽ không đẹp."
"Haha phải không? Mấy cái này tôi cũng không để ý lắm. Dù sao con người cũng không phải là gang thép, không ăn sẽ đói." Giang Ngôn Sanh sờ sờ sau đầu và nói.
"Chính là như vậy, nhưng là." Lục Tư Niên liếc nhìn Giang Ngôn Sanh trước khi nói.
Đây là có ý tứ gì? Haha, cậu không muốn đào nó sâu hơn.
"Nếu Không bây giờ tôi giới thiệu những người khác trong đoàn cho cậu làm quen đi?" Giang Ngôn Sanh nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm được chủ đề.
"Được."
Nhưng khi mọi người nhìn thấy Giang Ngôn Sanh đưa Lục Tư Niên đến, tất cả đều nhìn Giang Ngôn Sanh với ánh mắt từ chối.
Giang Ngôn Sanh hoàn toàn không nhìn ra, dù sao cũng không thể để cậu xấu hổ một mình như vậy được, có câu nói có phúc cùng chia thì tất nhiên cũng phải chia sẻ khó khăn.
"Đây là Hứa Nhuận Thuần, diễn vai Châu Thần Vũ."
"Đây là Lý Viêm Tùng, diễn vai Trình Yến Chi."
Gang Ngôn Sanh giới thiệu từng người một.
Mọi người cũng chào nhau bằng những nụ cười kiểu doanh nhân.
Lục Tư Niên đi một vòng chào hỏi chỉ với một chữ ừm.
Sau đó, mọi người bắt đầu lâm vào cảnh xấu hổ bắt đầu bạn nhìn tôi và tôi nhìn bạn. Không ai muốn trở thành người hùng phá vỡ sự xấu hổ này.
Năm phút sau, có người không chịu được nữa đứng lên nói: "Giang ca, Lục ca cái đó, em ăn no rồi nên em xin phép đi trước".
"Tôi cũng ăn xong rồi, tôi đi trước."
"Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc chưa làm."
"Khụ, tôi nhớ rằng người quản lý của tôi đã bảo tôi phải kiểm soát chế độ ăn uống và tập thể dục thường xuyên hơn."
Giang Ngôn Sanh thấy một lúc sau trên bàn ăn chỉ còn lại mình và Lục Tư Niên, trong lòng thầm mắng mấy tên không trung thành này, hiện tại rời đi có chút không thích hợp.
"Đừng lo lắng về việc này! Bọn họ không có ý nghĩa gì khác."
"Không sao, tôi quen rồi." Lục Tư Niên bình tĩnh đáp.
Giang Ngôn Sanh nghe vậy thì sững sờ, nhìn Lục Tư Niên bằng ánh mắt đau khổ, thật ra thì dù thế nào đi nữa, Lục Tư Niên mới chỉ 19 tuổi, và lẽ ra bây giờ cậu ấy nên sống một cuộc sống vô tư như những người bạn cùng tuổi. Hãy suy nghĩ về cuộc sống! Nhưng Lục Tư Niên...
Lục Tư Niên nhìn vào mắt Giang Ngôn Sanh, biết anh nhất định là nghĩ sai, nhưng cậu cũng lười giải thích.
"Đừng lo lắng, tuy rằng tôi không phải toàn năng, nhưng nếu sau này gặp phải phiền phức gì, cậu có thể nói cho anh biết."
"Anh?"
"Hừ, cậu mới 19 tuổi, tôi 26 tuổi hơn cậu 7 tuổi, tôi không thể làm anh sao?"
"Anh trông giống như người ở độ tuổi ngoài 20." Lục Tư Niên thì thầm.
"A! Cậu nói cái gì?"
"Không có gì."