"Wow,Giang ca nét chữ nét người. Người đẹp trai, chữ viết cũng đẹp." Hứa Nhuận Thần đi tới nói "Không giống của em, nhìn y như một con ma vẽ bùa vậy."
"Đúng vậy, ít nhất là tự mình hiểu biết."
"Này, Lý Viêm Tùng, ý của cậu là gì? Để tôi xem cậu viết tốt như thế nào."
Lục Tư Niên đi qua xem xét, gật đầu nói: "Thật là tốt."
"Cậu đã viết nó."
"Ừm."
"Để tôi xem."
"Quên đi!" Lục Tư Niên ngăn cản Giang Ngôn Sanh xem.
"A,cho tôi nhìn một chút đi." Giang Ngôn Sanh sững sờ khi nhìn thấy dòng chữ này.
"Muốn cười thì cười đi!" Lục Tư Niên nói mà không quay đầu lại.
Giang Ngôn Sanh nhìn Lục Tư Niên, sau khi đọc hết những dòng chữ trong đầu anh ta vài lần, anh ta nói: "Ân, kì thực khá tôt. Tự thành một thể, rất mới mẻ độc đáo,có cuồng thảo chi phong."
Đứa trẻ! Vẫn cần phải động viên nhiều hơn, nếu không sẽ rất tệ khi phá hủy lòng tự tin của nó.
"Thực ra, tôi đã học nó khi tôi còn nhỏ, chỉ là tôi phát huy có chút thất thường mà thôi."
E hèm, nếu cậu đã học được từ này, cô giáo đã dạy cậu nên khóc ngất trong nhà vệ sinh.
"Ân." Giang Ngôn Sanh nói một cách ngập ngừng.
"Tôi thực sự đã học qua nó." Lục Tư Niên nói một cách thiếu thuyết phục.
"Ân, đã học, đã học được."
"Anh lại còn nói cho có lệ?"
"Nếu cậu nghĩ vậy thì tôi có thể."
"Anh!" Lục Tư Niên cảm thấy buồn bực.
Buổi học hình thể tiếp theo là cơn ác mộng của Giang Ngôn Sanh.
"Ca, cơ thể anh thật cứng a!"
"Hồi nhỏ tôi không đụng vào những thứ này. Chờ tôi 20 tuổi, đã quá muộn rồi. Ha ha." Giang Ngôn Sanh đau đớn đổ mồ hôi.
"Ca, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần, anh chịu được." Giang Ngôn Sanh cắn môi dưới nói: "Lại dùng lực thêm chút nữa!"
Vì Lục Tư Niên có năng khiếu học nhảy nên rất dễ học bất kỳ tư thế nào.
Giang Ngôn Sanh nhìn Lục Tư Niên một cách ghen tị.
"Ca, sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Cậu sao có thể học dễ dàng như vậy? Không giống tôi xương cốt đã rã rời."
Lục Tư Niên sờ sờ cái mũi của mình, "Có lẽ tôi có nền tảng học nhảy!"
"Lục Tư Niên, cậu có biết hiện tại cậu trông rất thiêu đánh không?"
"Nếu anh đánh tôi vài lần mà anh vui vẻ, vậy thì anh có thể đánh tôi!" Lục Tư Niên nói với giọng uỷ khuát.
"Lục Tư Niên, cậu làm người đi!"
"Nếu làm có thể làm cho anh vui vẻ, tôi không phải là một con người cũng không thành vấn đề."
"Lục Tư Niên, đủ rồi." Người này mang thù như vậy?
"Ca, nói đủ là đủ rồi!"
Đứa trẻ này, sau vài ngày ở chung, đã dám tự vả vào mặt mình.
Trong lúc đọc kịch bản.
"Lục lão sư bên cạnh có người không?"
Không có ngẩng đầu, Lục Tư Niên trực tiếp nói: "Ừ."
Giang Ngôn Sanh cầm lấy kịch bản, vỗ nhẹ vào gáy Lục Tư Niên, đứa nhỏ đã quên lần trước cậu nói gì rồi sao?
Lục Tư Niên muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy người nào đó, anh lập tức cười nói: "Ca, anh tới rồi, tôi ngồi với anh."
Thấy vậy, người nọ đành phải ngượng ngùng rời đi.
"Cậu."
Chưa đợi Giang Ngôn Sanh nói hết câu gì, Lục Tư Niên đã nói trước: "Anh muốn nói tôi nên nói chuyện nhẹ nhàng chút đúng không?"
"Cậu đã biết rồi, tôi nên nói gì nữa."
"Biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác."
"Lục Tư Niên, cậu có thể làm được, cậu thực sự có thể làm được."
"Ca." Lục Tư Niên kéo ống tay áo của Giang Ngôn Sanh
"Cái gì!" Giang Ngôn Sanh tức giận nói.
"Ca, tôi không có kịch bản."
"Không có kịch bản, tìm đạo diễn."
"Đạo diễn yêu cầu tôi đọc kịch bản chung với anh."
Giang Ngôn Sanh im lặng nhìn Lục Tư Niên.
"Ca, nếu không tin tôi có thể đi hỏi đạo diễn."
"Được rồi, Lục Tư Niên, tôi sợ cậu." Giang Ngôn Sanh chuyển kịch bản đến bên cạnh Lục Tư Niên.
"Chúng ta ở chung đoàn cũng được một thời gian, cũng đã biết nhau, nhưng vẫn phải làm theo lệ. Giới thiệu từng người một đi, diễn viên chính bắt đầu đi! Tiểu Giang, cậu đến trước."
"Tôi là Giang Ngôn Sanh đóng vai Quý Vân Dã trong phim."
"Lục Tư Niê, diễn Tô Mạch Nhiễm." Lục Tư Niên nói ngắn gọn.
...
Sau một tháng huấn luyện, mọi người đã rất thân thiện với nhau, và thái độ của họ đối với Lục Tư Niên hoàn toàn khác so với lúc đầu.
Giang Ngôn Sanh cũng dần dần hiểu được Lục Tư Niên hoàn toàn không phải người lạnh lùng, anh tuấn như tảng băng, nhưng EQ hơi thấp, lời nói có chút thẳng thắn, rất dễ làm mất lòng người.