Editor: Nơ
Đường Khê bị câu nói mang đầy ấm ức của Tần Kiêu chọc cười, người đàn ông này luôn làm việc không biết mệt mỏi, ở nhà rảnh rỗi là lôi việc ra làm, như thể coi công việc là thú vui tao nhã, khiến anh say sưa không sao thoát ra được.
Ấy vậy mà giờ phút này lại than phiền như kiểu công nhân bị tư bản bóc lột sức lao động.
Đường Khê đưa tay ấn thái dương của anh, nói: "Vậy không làm nữa, dù sao anh cũng là ông chủ, không ai quản được anh."
Tần Kiêu không thích nghe câu "không ai quản anh" này, liền kéo tay cô xuống, xoa nắn ngón tay cô, phản bác: "Sao lại không ai quản được anh, em mặc kệ anh à?"
Đường Khê mỉm cười gật gù, "Em đương nhiên sẽ quản anh, anh là chồng của em, em không quan tâm anh thì quan tâm ai."
Trong giọng nói của Tần Kiêu xen lẫn chút oán giận: "Chỉ biết nói mấy lời ngọt ngào dỗ anh."
Đường Khê khó hiểu, không biết "oán khí" bất thình lình này của anh là đến từ đâu. Với lối suy nghĩ nhảy vọt của anh, Đường Khê cảm thấy mạch não của mình không thể theo kịp, cô hỏi: "Sao lại nói thế? Như thể em không có dùng hành động thiết thực đối xử với anh vậy?"
Nếu là trước kia, cô sẽ chấp nhận những gì anh nói.
Bởi vì trước kia cô đối với anh quả thật rất qua loa, chỉ nói vài câu quan tâm ngoài miệng, còn trong lòng thì không như vậy. Nhưng hiện tại cả trái tim cô đều thuộc về anh, anh nói như vậy làm cô không vui.
Tần Kiêu ậm ừ, nói: "Không phải."
"Vậy tại sao anh lại nói em chỉ biết dỗ anh?" Đường Khê càng nói càng cảm thấy không phục, hừ lạnh một tiếng: "Em không đối tốt với anh mà anh còn ôm em làm gì, để em đi xuống. "
Cô rút tay mình khỏi tay anh, đặt lên mặt bàn mượn sức đứng dậy.
Thấy cô tức giận, Tần Kiêu vội vàng dỗ dành: "Không có, em đối với anh rất tốt."
Đường Khê không bị mềm lòng, gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình ra, "Vừa rồi anh còn cảm thấy em chỉ biết dỗ anh cơ mà, ai biết được ngoài miệng anh nói em tốt với anh, nhưng thật ra trong lòng đang trách em không đủ tốt thì sao."
Tần Kiêu thơm má cô, nói: "Em rất tốt, Khê Khê là tốt nhất."
"Đừng có gạt em." Đường Khê giả vờ tức giận ép hỏi anh, "Rốt cuộc mấy lời vừa rồi của anh là có ý gì?"
Tần Kiêu mím môi, đôi mắt đen nhìn cô chăm chăm, dáng vẻ trông vừa vô tội vừa yếu đuối mỏng manh.
Một biểu cảm như vậy xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, thoạt nhìn rất tủi thân.
Đường Khê cố nén cười: "Có chuyện gì cứ nói ra, đừng để trong lòng bắt em đoán. Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, vậy chút nữa không cần trở về phòng ngủ."
Tần Kiêu: "Không trở về phòng ngủ thì đi đâu?"
Đường Khê: "Anh thích đi đâu thì đi? Chẳng phải anh cảm thấy em không quan tâm anh sao?"
Tần Kiêu yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó nâng cằm tránh ánh mắt thẳng thắn của cô, chỉ dám nhìn cô qua khóe mắt, ho nhẹ một tiếng: "Sao trước giờ không thấy em hỏi anh có bao nhiêu tiền?"
"Em hỏi anh có bao nhiêu tiền làm gì? Em cũng đâu thiếu tiền, hơn nữa anh có đưa thẻ cho em mà?"
"Anh chỉ đưa cho em một thẻ, nhưng anh có rất nhiều tiền."
"Em biết anh có nhiều tiền, sau đó thì sao?"
Đường Khê không hiểu Tần Kiêu muốn bày tỏ điều gì, anh là chủ tịch của Tập đoàn Ích Viễn, Đường Khê đương nhiên biết anh có rất nhiều tiền, anh không nói thì cô cũng biết.
Lông mi Tần Kiêu khẽ cụp xuống, ánh mắt nhìn cô trở nên có chút bất đắc dĩ.
Đường Khê nhìn vẻ mặt "muốn nói lại thôi" của anh, suy nghĩ một chút, anh cố ý nói với cô rằng mình có rất nhiều tiền, chẳng nhẽ là muốn cho cô thấy anh có năng lực kiếm tiền, muốn cô sùng bái khen ngợi anh?
Nghĩ đến đây, Đường Khê cảm thấy rất có khả năng.
Đại đa số cánh đàn ông thường thích khoe thành tựu để đổi lấy ánh mắt ngưỡng mộ của phụ nữ.
Người đàn ông này quan tâm đến thể diện như vậy, chắc hẳn cũng muốn cô ngưỡng mộ anh, thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của anh.
Nhìn anh nghẹn một bụng không nói được, lời trong ý ngoài đều ám chỉ với cô, về tình cảm có thể tha thứ.
Dù sao kiểu người ngạo kiều như anh nếu không có rượu sẽ chẳng dễ dàng nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Đường Khê, nhanh ngưỡng mộ anh đi.
Quả thật là do cô sơ suất, mỗi ngày anh đều làm việc vất vả như vậy, ban đêm người khác say giấc thì anh lại một mình ở trong phòng làm việc, vậy mà không ai để ý đến thành quả lao động của anh, anh cực khổ kiếm tiền cũng không ai hỏi han, ngẫm lại đúng thật rất tủi thân.
Đường Khê vỗ tay khen ngợi: "Anh yêu giỏi thật đó, đã đẹp trai lại còn biết kiếm tiền, lúc nào cũng nỗ lực chăm chỉ, quả thật là một người chồng tốt hiếm có khó tìm."
Tần Kiêu ậm ừ, đồng ý với lời khen của cô dành cho mình.
Đường Khê cho rằng mình đã đoán đúng, nhướng mày cười tươi, liền nghe Tần Kiêu một lời khó nói hết: "Anh có muốn nghe em khen sao?"
Đường Khê: "..."
Chẳng lẽ không phải?
Đoán sai rồi sao?
Đường Khê biết vâng lời, "Vâng, sau này em sẽ không khen nữa."
Tần Kiêu: "..."
Tần Kiêu yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: "Anh không có bảo em không khen anh."
Mặc dù mục đích khác với những gì anh muốn nói, nhưng khen ngợi vẫn là cần thiết.
Đường Khê nhìn vẻ mặt bức bối của anh, buồn cười hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Cô liếc nhìn thời gian trên máy tính, "Gần mười giờ rồi, đừng vòng vo nữa mà nói ra xem nào. Phải nhanh chóng làm xong việc, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm chụp ảnh cưới đấy. Đêm nay không nghỉ ngơi tốt thì trạng thái ngày mai sẽ không tốt."
Hai người vẫn chưa chụp ảnh cưới, theo lời thổ lộ của Tần Kiêu, ngay từ đầu anh không có ý định trở thành vợ chồng thật sự với cô, đương nhiên hai người cũng không nghĩ tới việc chụp ảnh cưới trong tình trạng đó.
Sau khi cả hai chính thức bày tỏ tình cảm, thời tiết vẫn luôn rất lạnh, mặc váy cưới đến địa điểm chụp ảnh sẽ khá bất tiện, vì vậy đã đợi đến khi trời ấm hơn mới chuẩn bị chụp ảnh cưới.
Nhiếp ảnh gia là Lâm Giản và Trần Khải, cả hai đều có kỹ thuật chụp ảnh rất tốt và thường được khách hàng thuê chụp ảnh cưới.
Tần Kiêu vờ như chẳng mấy để ý: "Trên người anh nhiều tiền như vậy, em yên tâm được sao?"
Đường Khê: "Yên tâm chứ, tại sao lại không?"
Tần Kiêu: "Em không sợ nếu anh có tiền sẽ ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy hay sao?"
Đường Khê phì cười nhìn điệu bộ nghiêm túc của anh.
Tần Kiêu hơi híp mắt, "Đừng cười, anh đang nghiêm túc."
Đường Khê mím môi, nhịn cười nói: "Em hiển nhiên không sợ anh ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, bởi vì em tin tưởng anh sẽ không như thế, chẳng nhẽ đến anh cũng không tin bản thân mình sao?"
Đã nói đến nước này rồi, Tần Kiêu cũng không nhịn nữa.
"Giữ mình trong sạch là việc của anh, không phải lý do để em không quan tâm anh."
Đường Khê: "..."
Người đàn ông này đỉnh thật đấy, ấm ức bao lâu nay, cảm thấy cô không quan tâm anh. Thế mà lại cảm thấy cô không quan tâm đến tiền của anh!
Cô không quan tâm đến tiền của anh, không phải anh nên vui sao?
Cô thấy có nhiều ông chồng bị vợ quản lý tiền bạc, làm họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế giấu quỹ đen. Nhưng sao chồng cô lại khác người như vậy? Quả thật là một người đàn ông đơn thuần như nước tinh khiết.
Đường Khê: "Cho nên anh muốn em quản lý tiền của anh, mỗi tháng chỉ cho anh chút tiền tiêu vặt?"
Tần Kiêu nâng cằm, bật ra tiếng "Ừm" từ cổ họng.
Đường Khê: "Nhưng mà tiền của anh nhiều như thế, nếu giao cho em, em sẽ không quản lý nổi khối tài sản kếch xù đó đâu."
Tần Kiêu đáp: "Em không cần bâng khuâng, anh sẽ thuê chuyên gia giúp em xử lý, em muốn đầu tư cái gì có thể trực tiếp nói với anh."
"Như thế đâu có giống quản lý tiền cho anh?"
Tần Kiêu tức đến bật cười, "Bà Tần, em có thể nào quan tâm đến chồng mình chút không?"
"Rồi rồi rồi, em quản lý tiền của anh là được chứ gì."
Tần Kiêu hài lòng nói: "Phải."
Đường Khê: "Chuyện này đợi ngày mai chụp ảnh cưới xong hẵng nói tiếp, anh làm việc trước đi."
Đường Khê đứng dậy khỏi người anh, lần này Tần Kiêu không ngăn cản cô nữa, tâm trạng rất tốt: "Em lên giường nghỉ trước đi, khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ xong việc."
Đường Khê gật đầu, cầm điện thoại trên sô pha rồi quay trở về phòng ngủ.
*
Sáng hôm sau, Đường Khê và Tần Kiêu đến studio để chụp ảnh cưới.
Bởi vì muốn chụp cả nội cảnh lẫn ngoại cảnh trong một ngày, nên hơn bảy giờ sáng là cả hai xuất phát đến studio chụp nội cảnh trước.
Tần Xu là một nhà thiết kế thời trang, váy cưới và những bộ trang phục khác trong album cưới của Đường Khê và Tần Kiêu đều do chị ấy thiết kế và chuẩn bị.
Khi hai người đến studio, Lâm Giản cùng Trần Khải và chuyên viên trang điểm đều đã có mặt, Tô Chi cũng dậy sớm đến xem họ chụp ảnh cưới.
Đầu tiên cả hai vào phòng trang điểm.
Chuyên viên trang điểm cũng là đồng nghiệp trong studio của họ, Đường Khê mỉm cười chào hỏi, sau đó đi đến bàn trang điểm bên trái ngồi xuống.
Chuyên viên trang điểm phụ trách trang điểm cho cô - Hứa Mộng hết lời khen ngợi khi nhìn vào làn da trắng nõn không tì vết của cô: "Chị Khê Khê, da mặt của chị tốt thật đó, ngày thường chị chăm sóc da như nào vậy ạ?"
Đường Khê đáp: "Da dẻ của em cũng rất đẹp mà, về phương diện chăm sóc da thì em mới là chuyên gia đó chứ."
Hứa Mộng: "Làn da của chị tốt hơn em cơ, cũng không có quầng thâm, gần đây dưới mắt em xuất hiện bọng mắt rồi."
"Dưới mắt em có bọng mắt sao? Chị không nhìn thấy." Đường Khê quay đầu nói: "Chị nhìn thử xem."
Hứa Mộng đưa mặt đến gần cô nói: "Nè chị, dưới mắt trái ấy ạ."
Đường Khê nói: "Vẫn ổn, không rõ lắm, gần đây em không ngủ đủ giấc sao?"
Hứa Mộng đáp dạ, nói: "Mấy hôm nay em bị mất ngủ."
Bọn họ đều quen thuộc với nhau từ trước, vừa trò chuyện vừa bắt đầu trang điểm, cái ghế trước bàn trang điểm chuẩn bị cho Tần Kiêu bên kia vẫn còn trống.
Đường Khê thấy Tần Kiêu đứng phía sau mình qua gương thì quay đầu nhìn anh, chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Anh qua đó ngồi đi."
Tần Kiêu liếc nhìn cái ghế mà Đường Khê chỉ vào, thấy một đồng nghiệp nữ của Đường Khê đang đứng ở đó. Anh bước tới, kéo ghế lại gần Đường Khê hơn một chút rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Chuyên viên trang điểm phụ trách trang điểm cho Tần Kiêu - Vương Ngữ Kỳ đã sớm biết chồng của chị Khê Khê thích dính lấy chị ấy thông qua nhóm chat của studio, cho nên khi thấy Tần Kiêu kéo ghế đến gần Đường Khê cũng không nói gì mà đi theo bên cạnh, cầm kẹp nhỏ cố định tóc mái trước mặt anh.
Tần Kiêu thấy cô ấy đưa tay về phía mình thì nghiêng đầu tránh đi, không nói không rằng đứng dậy đi sang phía bên kia của Đường Khê.
Đôi tay giơ giữa không trung của Vương Ngữ Kỳ khựng lại, thấy anh rời đi cũng không dám hỏi anh làm sao, yên lặng nhìn Đường Khê bằng ánh mắt dò hỏi.
Đường Khê nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Sao vậy anh?"
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Đường Khê thấy vẻ mặt của anh không đúng, rồi lại nhìn những người khác trong phòng, đoán rằng có thể anh có điều khó nói trước mặt đồng nghiệp của cô, cô quay đầu nói với Hứa Mộng: "Đợi chị một chút."
Cô đứng dậy đi ra ngoài, Tần Kiêu đi theo cô ra khỏi phòng trang điểm.
Hai người đi đến căn phòng trống bên kia, Đường Khê hỏi Tần Kiêu: "Anh làm sao vậy?"
Tần Kiêu lạnh lùng nói: "Em đã nhìn thấy."
Đường Khê ngơ ngác: "Em nhìn thấy gì cơ?"
Tần Kiêu thấp giọng nói: "Cô ta sờ anh."
Đường Khê: "..."
Nhìn dáng vẻ chẳng mấy để bụng của cô, ánh mắt của Tần Kiêu hơi trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đường Khê, đồng nghiệp của em muốn chạm vào anh."
Hóa ra sắc mặt của anh khó ở như vậy, là bởi vì cảm thấy Vương Ngữ Kỳ người ta muốn thừa dịp "xơ múi" anh?
Đường Khê cố gắng để bản thân không cười ra tiếng: "Em nó là chuyên viên trang điểm, muốn trang điểm cho anh."
Tần Kiêu ngẩn ra, "Anh cũng cần trang điểm?"
Hóa ra anh không biết mình sẽ phải trang điểm, chẳng trách lại hiểu lầm.
Đường Khê: "Đúng thế, chú rể chụp ảnh cưới cũng cần trang điểm, nếu không lên hình sẽ không đẹp."
Tần Kiêu im lặng một lát, ậm ừ nói: "Vậy không có gì."
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tuyển thủ đạt điểm tuyệt đối về đạo đức đàn ông - Tần Kiêu: Vợ à, em nhìn đi, anh đã bảo là anh ở bên ngoài không an toàn, có em ở đó mà người ta còn chạm vào mặt anh, thế mà em lại không ghen, cũng không tức giận, nhưng anh thì rất giận đấy!