Chả là Quý Lâm có niềm đam mê với xe máy phân khối lớn. Thay vì đi ô tô, anh khoái cưỡi những con xe hầm hố hơn. Tối nay, ăn uống phè phỡn với Bách Diệp xong, anh kêu cậu ngồi lên xe anh chở về nhà. Xe xịn nên mũ bảo hiểm cũng phải ngang tầm. Đời Bách Diệp chỉ toàn đội mũ Protec nửa đầu, không quen với mũ pro của Quý Lâm nên xuống xe xong, hì hục mãi không tháo nổi khóa mũ. Quý Lâm đành phải ra tay nghĩa hiệp.
Trời tối, đèn lờ mờ, Giang Long nhìn từ trên cao xuống chỉ thấy hai người ghé sát vào nhau như kề môi sát mám, máu nóng lập tức bốc cao như Lotte tower. Anh đứng bật dậy, lao thẳng xuống nhà như khi phi đến cổng thì Quý Lâm đã về, chỉ còn Bách Diệp đang loay hoay tìm chìa khóa. Giang Long mờ mịt suy đoán trong khoảng thời gian mình di chuyển, tên kia có làm gì với Bách Diệp không. Ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, anh càng bực. Bách Diệp vì có tiền sử đau dạ dày nên không uống rượu vì thế, tửu lượng rất kém. Đầu óc lơ mơ thế này, người ta làm gì cũng không biết. Thực ra, Bách Diệp chưa say. Cậu biết rõ mình không uống được nên không cố. Quý Lâm còn phải lái xe nên cũng chẳng uống nhiều. Hai người chỉ nhấp chút xíu. Chủ yếu là Quý Lâm với Bách Diệp chẳng có tư tình như Giang Long tưởng tượng. Phải tội Giang Long hoàn toàn không biết những chi tiết đó. Anh chỉ thấy Bách Diệp tối mò mới về, còn ôm eo một tên đàn ông nào đó, để hắn kề má sát người mình là anh điên tiết rồi.
Bách Diệp vừa nhìn theo bóng Quý Lâm đi khuất vừa mò mẫm chìa khóa trong túi, quay lại thì thấy một người lù lù sau lưng. Cậu giật bắn người, suýt thét lên thì nhận ra đó là Giang Long hai mắt bốc lửa ngùn ngụt, lỗ mũi phì khói. Cậu ngạc nhiên hỏi:Anh làm sao mà thở phì phì như con bò tót thế?Phải là lúc khác thì Giang Long đã cười phá lên rồi nhưng hiện tại, anh không có tâm trạng đùa.
– Người vừa rồi là ai? – Giang Long gầm gừ.
Bách Diệp chẳng hề nhận ra sự kỳ lạ của anh, vô tư đáp:
– Ừm, bạn tôi.
– Bạn? Bạn mà cậu đến ngủ mấy đêm rồi ấy hả?
– Ừm.
Thái độ tưng tửng của Bách Diệp càng làm Giang Long nổi máu. Anh nắm tay kéo giật Bách Diệp lại, bóp cằm cậu hướng nhìn mình:
– Lâu ngày không động đến, em đã muốn cưỡi lên đầu lên cổ tôi có phải không?
Bách Diệp hoàn toàn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Ai muốn cưỡi lên đầu anh làm gì, cưỡi thì cưỡi chỗ khác chứ. (Đề nghị reader chớ nghĩ bậy………………………………………. Cưỡi lưng thôi)
Cậu nhíu mày đẩy tay Giang Long ra.Anh sao thế? Uống lộn thuốc hả?Chưa kịp thanh minh, môi cậu đã bị một cái hôn điên cuồng đè xuống. Hơi rượu nhạt từ Bách Diệp làm Giang Long đê mê. Anh hôn như xâm chiếm để chứng tỏ sự sở hữu của mình đối với người kia. Bách Diệp xây xẩm mặt mũi, chân tay khua loạn xạ nhưng dăm động tác mèo quào của cậu chỉ như gãi ngứa cho Giang Long đang lên cơn ghen. Bất chấp đang ở phòng khách, anh đè nghiến cậu xuống, tay lần mở từng lớp áo. Bách Diệp bị sờ soạng gai cả người, ra sức chống cự.
– Buông ra. Sao tự dưng anh nổi điên lên thế?
Giang Long thở hổn hển vì tức giận và kích thích:
– Vì em. Em làm tôi phát điên.
Môi anh lướt xuống phía thân dưới bắt đầu lộ ra. Bách Diệp tức đến chảy nước mắt. Cậu không hiểu Giang Long động rồ lên vì lý do gì nhưng bất kể thế nào, anh cũng không được phép cưỡng bức cậu.
– Đồ khốn. Anh dám làm tiếp, tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Giọng nói mang nước mắt của Bách Diệp thành công thức tỉnh Giang Long. Anh ủ rũ kéo quần lại cho Bách Diệp, đỡ cậu đứng lên. Anh nhỏ giọng nói “xin lỗi” rồi lủi thủi về phòng. Bách Diệp ban nãy hơi lơ mơ, bị hành động điên cuồng của Giang Long làm tỉnh. Cậu vẫn chưa rõ lý do Giang Long phát cuồng nhưng cũng chẳng buồn nghĩ thêm. Hôm nay mệt quá rồi, có gì để mai tính.