Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 30: Hố!…



Sin rầu rĩ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ,cả tiết học bữa nay Hải Phong và Sin cứ như “người dưng nước lả” không nói chuyện với nhau một câu nào.Nếu có Thùy Như ở đây chắc chắn Như sẽ tìm cách giúp hai người “sắp xếp” ổn thỏa vậy mà cô lại nghỉ học đúng hôm nay…

-Đi ăn không?

Tiếng nói làm Sin ngước lên nhìn,Phong đang đứng trước mặt cô bé với nụ cười tỏa nắng thường ngày.

-Đi đi_cô bé mừng rỡ hẳn lên.Lon ton đi theo sau Hải Phong.

Vẫn như thường lệ Hải Phong và Sin ngồi ở cái bàn quen thuộc ở một góc khuất trong căn tin và vẫn món ăn quen thuộc.Sin hamburger,một dĩa khoai tây chiên kèm theo một ly coca mát lạnh.Hải Phong đơn giản hơn,chỉ một tô mì hoành thánh thôi ^^.

-Mình xin lỗi_Sin ngại ngùng cất tiếng.

-Lỗi gì mà phải xin??

-Hôm qua…

-Trời tưởng gì,hôm qua thấy cậu không đến mình đã về rồi.Chắc lại ngủ quên nữa rồi phải không_Hải Phong cười xòa.

Sin cũng toe toét cười,may mắn là Hải Phong không đợi tới khuya lắc khuya lơ như Ron.Nhưng cô bé không để ý đến Hải Phong lúc nói câu ấy,ánh mắt cậu buồn rười rượi.Có ai biết rằng lúc ấy Hải Phong đã đợi đến 11h mấy khuya,ráng năn nỉ chủ quán để cho cậu ở lại thêm một chút,một chút,rồi một chút nữa.Cuối cùng,Sin vẫn không đến…

Đầu tiết cuối Hải Phong có việc gấp phải về,nên lúc ra về Sin chỉ đi có một mình.Trên đường về cô bé ghé qua siêu thị tậu về nguyên một con gà nhỏ nhỏ để về hầm bồi bổ cho…ai đó (cưng dữ=]])

…………………………..

Hì hục nấu cả buổi chiều mới ra được nồi canh gà hầm ưng í.Món này Sin đã “đổ mồ hôi sôi nước mắt” mới làm được,tốn cả tiếng đồng hồ năn nỉ bà hàng xóm kêu Sin bằng Sinnosuke chỉ làm gà hầm,rốt cuộc bả cũng chịu.Vì tài nấu ăn của cô bé chưa ra tới “phạm vi” nấu đồ ăn bổ dưỡng phức tạp và khó nhằn này,”phạm vi” của Sin mới có mấy món ăn gia đình thường ngày mà thôi.Khi làm xong mệt muốn đứt hơi,ráng “bò” ra ghế sô pha nằm cho đỡ mệt,giờ đã tối mà chưa thấy “động tĩnh” gì từ Đình Quân hết.Có khi Sin mở ra mở vô điện thoại mà cũng không thấy chút tin nhắn hay cuộc gọi nào cả.Sin bắt đầu cảm thấy chú lo lắng..

Giấc ngủ mau chóng đến với Sin,quá mệt nên hai mí mắt cô bé đã sụp xuống hết.Không còn khả năng “chống cự” nữa,dù sao cũng đã tối rồi,có gì mai nếu chưa thấy Đình Quân phản hồi thì Sin sẽ tới bệnh viện xem tình hình thế nào.

………………..

6h sáng hôm sau…

Đang ngon giấc trên ghế sô pha bỗng dưng điện thoại réo inh ỏi cả lên làm Sin giật mình té lăn quay xuống sàn nhà đập đầu xuống đất,ngay cái vết thương hôm bữa mới đau chứ! ==’

Đầu cô bé choáng váng cả lên,đau tới xương chứ chẳng chơi.Sin *** cồm ngồi dậy và nghe điện thoại với giọng ngáy ngủ.

-Ai đó?

-[Chị ơi,anh Ron tỉnh thì em...]_tiếng Đình Quân vang lên.

-Ron tỉnh rồi hả?ờ ờ,để vào liền!_Sin tỉnh hẳn,cô bé phi nhanh lên phòng mình làm vscn với vận tốc ánh sáng.

Cô bé nhanh nhảu phóng ngay lên bệnh viện,Sin không biết rằng Đình Quân còn nói câu sau,chưa kịp nói hết câu thì Sin đã cắt máy.

………………….

-Sao…rồi…?_Sin vừa nói vừa thở hồng hộc,ngồi xuống cái ghế gần đó để tìm chút sức lực.

-Sao chị không đợi người đến rước?_Đình Quân trố mắt,sẵn tay đang cầm chai nước suối chưa uống,cậu đưa luôn cho Sin.

-Cám ơn.

-Hình như,chị nhầm lẫn thì phải…hồi nãy chị nói anh Ron tỉnh rồi sau đó cắt máy luôn em chưa kịp nói gì hết,thật ra ảnh chưa có tỉnh.Em điện cho chị tính nói với chị chừng nào anh Ron tỉnh em mới điện,giờ thì chưa tỉnh nên em không có điện_Đình Quân gãi gãi đầu vẻ khó nói.

-Trời ạ!

Sin vỗ đầu mình một cái rồi thở hắt ra.Cũng tại cái tật nghe ba chớp ba nhoáng không nghe người ta nói hết câu mới hố như vậy.Làm xấu hổ chết được!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv