Trước ngày chuyển nhà một ngày là thứ Bảy, theo như thông lệ, Phương Mục Dương yêu cầu Phí Nghê hoàn thành nghĩa vụ với anh.
“Đừng, mai còn phải dậy sớm mà.” Ngại lý do này không đủ, cô lại nói thêm: “Hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi, đừng làm phiền người ta nữa.” Đêm nay chắc hẳn ấn tượng bọn họ để lại sẽ càng khắc sâu trong lòng hàng xóm hơn bình thường, nếu trước ngày chuyển nhà bọn họ còn hoạt động đến nửa đêm, cái ấn tượng ấy một hai năm chắc cũng không phai nhạt nổi, có khi còn lâu hơn chưa biết chừng.
Hơn nữa Phương Mục Dương còn mượn hộ cô rất nhiều sách, cứ đọc xong một quyển là ngay lập tức có quyển tiếp theo, quyển nào cô thấy hay cũng đưa cho anh đọc cùng. Hôm nay cô cũng muốn đọc sách thêm một lát.
“Chúng ta lúc nào cũng im lặng, không nói tiếng nào, sao có thể làm phiền người ta chứ? Có làm phiền cũng là người ta làm phiền chúng ta.”
“Người ta bao lâu, anh bao lâu hả?”
Phương Mục Dương vươn tay quệt mũi Phí Nghê, cười nói: “Anh bao lâu nào? Em thấy anh lâu quá hả? Vậy mà anh luôn thấy đêm đẹp mà quá ngắn, anh còn tưởng em cũng nghĩ giống như anh chứ.”
Phí Nghê cúi đầu, không để anh nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình. Cô hất ngón tay anh ra: “Ngồi xa em một chút, em còn muốn đọc sách nữa.”
Bình thường Phương Mục Dương chắc chắn sẽ không đồng ý, bởi vì hôm nay là thứ Bảy.
Nhưng lần này anh lại không phản đối: “Cũng được, anh bằng lòng ngồi xa em một chút, cũng bằng lòng để em đọc sách, chỉ có điều em phải giúp anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Phương Mục Dương tiến đến bên tai cô, nói nhỏ một câu.
Phí Nghê vẫn cúi đầu.
Phương Mục Dương hỏi cô: “Em có bằng lòng giúp anh không?”
Ánh mắt của anh rất đứng đắn, giọng điệu rất đứng đắn, động cơ nghe cũng có vẻ rất đứng đắn.
Hơn nữa anh nói cô có thể dùng áo sơmi che đi những chỗ quan trọng. Sau một hồi im lặng, Phí Nghê gật đầu. Cô biết bộ môn này trong hội họa là bắt buộc, hơn nữa bọn họ còn là vợ chồng chính thức, anh muốn tìm người khác giúp thì chính là yêu râu xanh.
Thấy Phí Nghê đã đồng ý, Phương Mục Dương liền tới cửa sổ kéo rèm. Động tác của anh rất thong thả, lúc kéo rèm hoàn toàn quay lưng về phía Phí Nghê, cho cô thời gian để cởi [email protected] áo. Anh nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ của vải vóc khi va chạm với thân thể. Đến khi tất cả những âm thanh ấy biến mất, Phương Mục Dương mới xoay người. Phí Nghê đang nằm dưới chiếc chiếu trên mặt đất, trên người chỉ còn độc một cái áo sơmi, ngay cả đồng hồ trên tay cô cũng tháo ra. Cô nằm đọc sách trên chiếu, tay cầm sách giơ rất cao, che khuất toàn bộ gương mặt của cô.
Phương Mục Dương vẫn chưa vội vẽ, anh đốt nhang muỗi, sau đó lại tắt đèn trần đi, bật đèn bàn lên.
Ánh sáng trong nhà nhất thời tối đi, phần da thịt hở ra dưới ánh đèn của Phí Nghê trông càng trắng trẻo hơn trước, trong trắng còn phiếm chút hồng, cũng không biết là do đèn bàn ánh hồng hay là nguyên nhân gì khác.
Phương Mục Dương quan sát cô dưới ánh đèn, có lẽ đang phân vân không biết nên hạ bút từ đâu. Đôi mắt Phí Nghê dán chặt vào những hàng chữ, nhưng tốc độ giở sách của cô lại chậm hơn bình thường rất nhiều. Cô không nhìn Phương Mục Dương, song vẫn biết Phương Mục Dương đang nhìn cô. Phí Nghê nhịn không được mà kéo áo sơmi lên một chút, nhưng độ dài của cả chiếc áo chỉ có vậy, che trên thì lại hở dưới, hai bắp đùi của cô không khỏi càng dán sát vào nhau hơn. Từ đầu ngón chân tới những sợi tóc trên đầu cô đều căng lên. Phí Nghê chỉ mong sao chuyện này qua thật mau, để cô còn có thể an lòng mà đọc sách. Lúc này trong sách cô chỉ nhìn thấy toàn chữ, dù có cố gắng cách mấy cũng không thể gắn chúng lại thành câu hoàn chỉnh được.
Phương Mục Dương vẫn chưa bắt đầu vẽ, anh chỉ đi rót một cốc nước cho mình, sau đó vừa uống nước vừa ngắm cô, còn mở lời giải thích: “Không biết tại sao mà cổ họng đột nhiên khô khốc. Em có muốn uống nước không?”
“Không cần đâu.”
Ánh mắt Phí Nghê trộm liếc từ những câu chữ trong sách sang Phương Mục Dương, cô thấy yết hầu của anh nảy lên.
“Anh mau vẽ đi.”
“Trước khi vẽ dù sao cũng phải có thời gian quan sát đã chứ. Em nằm nghiêng người đi, đối diện với anh.”
Phí Nghê làm theo lời anh nói, các ngón tay bám chặt vào áo sơmi, cứ như thể nếu không bám thì chiếc áo của cô sẽ tuột ra vậy.
Phương Mục Dương ngồi ở trên ghế, người khẽ nghiêng về phía trước, quan sát cô càng kỹ lưỡng hơn.
Phí Nghê một tay túm lấy áo sơmi, tay khác cầm sách, cố gắng không xoắn hai chân vào nhau.
Đã vậy Phương Mục Dương còn chẳng sốt ruột tẹo nào. Anh ghé đầu tới, hỏi cô: “Em đang đọc gì thế, kể anh nghe một tí đi.”
“Anh mà không vẽ nữa thì em đi ngủ đây.”
Phương Mục Dương liền bắt đầu lấy dao ra gọt bút chì, anh gọt rất chậm.
Phí Nghê có chút khó chịu: “Sao trước lúc vẽ anh không chuẩn bị bút đi?”
Phương Mục Dương chủ động nhận lỗi: “Lần sau vẽ em, anh nhất định sẽ gọt bút chì trước.”
Khoảng thời gian này với Phí Nghê như kéo dài vô tận. Ngày hôm nay quá oi ả. Trời rất nóng, chiếc quạt điện trong nhà lại không được bật. Giờ cửa sổ đang kéo rèm, khiến cho căn nhà lại càng trở nên bức bối hơn.
Một lớp mồ hôi mỏng dần dần thành hình trên sống mũi và trán cô. Người cô cũng toát mồ hôi, cả người dinh dính, chẳng hề dễ chịu chút nào. Bàn tay đang túm chặt áo sơmi của cô cũng bị ướt mồ hôi, tạo thành một vết tay mờ mờ trên vạt áo.
Phí Nghê đọc sách ngắt quãng, nhưng lật sách thì lại rất mau lẹ. Âm thanh lớn nhất trong nhà chính là tiếng lật sách của cô.
Cô càng lúc càng bực bội. Đối với Phí Nghê mà nói, việc khó khăn nhất không phải giữ nguyên tư thế, mà là cố gắng kiềm chế không nghĩ về mình trong bức tranh của Phương Mục Dương. Cô nhịn không được mà hỏi: “Vẽ xong chưa?”
Phương Mục Dương không trả lời cô.
Một lát sau, đôi mắt của Phương Mục Dương chuyển từ giấy vẽ tới Phí Nghê: “Em có muốn xem không?”
Phí Nghê đương nhiên muốn, nhưng lại ngượng không dám xem. Song cuối cùng, mong muốn xem tranh đã lấn át hết tất thảy: “Anh đưa cái chăn trên giường cho em.”
Cô nhận lấy chiếc chăn mỏng từ tay Phương Mục Dương, nhanh chóng quấn mình lại. Sau khi đã che chắn bản thân kín mít, Phí Nghê quên cả xỏ dép, trực tiếp đi tới chỗ cây quạt điện, bật quạt lên. Gió mát dần dần thổi bay mồ hôi và hơi nóng trên mặt cô.
Khi người không còn nóng nữa, cô mới đi xem bức tranh Phương Mục Dương vẽ.
Cô nghi ngờ bản thân đã nhìn nhầm, xong lại nghi ngờ Phương Mục Dương vừa mới động tay động chân.
“Đây chính là bức tranh anh vừa vẽ xong à?”
Trên tranh nào có Phí Nghê. Không chỉ không có Phí Nghê, ngay cả một cái bóng người cũng chẳng thấy, chỉ thấy mưa rơi xối xả. Những giọt mưa đáp xuống lòng sông khô cạn, khiến cho lòng sông lăn tăn gợn sóng.
“Em có thích không?”
Phí Nghê vừa thẹn lại vừa bực, dùng chân trần đá mạnh vào chân Phương Mục Dương một cái: “Anh lại lừa em.”
Chỉ vì cái bức tranh này mà cô đã duy trì tư thế suốt cả một thời gian dài, mồ hôi trên người cũng đã thấm ướt nửa cái áo sơmi.
Phương Mục Dương cười: “Anh sao dám lừa em chứ? Nếu không phải em truyền cảm hứng cho anh, anh thật sự không vẽ được màn mưa này đâu. Lúc trước vẽ chỉ toàn cảm thấy không thích hợp thôi.”
Nếu như Phương Mục Dương thành thật tả thực, chỉ vẽ mỗi Phí Nghê thì chắc cô cũng sẽ không đỏ mặt, bởi vì cô đã sớm có chuẩn bị trong lòng rồi. Nhưng Phương Mục Dương lại cố tình vẽ có mỗi một cơn mưa. Cơn mưa này không thể nào dập tắt ngọn lửa đang cháy hừng hực của cô mà chỉ khiến nó càng bùng lên dữ dội hơn, đốt từ mang tai tới tận khóe miệng.
“Sao anh không nói thẳng ra là anh muốn vẽ cái gì?”
Phương Mục Dương nhìn cô cười: “Thế thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.”
Phí Nghê lại đến trước quạt điện hứng gió. Phương Mục Dương bước tới sau lưng cô, cấu vào vai cô một cái.
“Đừng đứng gần em như thế, nóng!”
Phương Mục Dương tựa như chẳng nghe thấy gì, vẫn hôn lên vành tai cô: “Anh rất thích màu đỏ tôm này.”
Anh kéo mặt cô sang, hôn lên môi cô, bàn tay thuần thục di chuyển tới chỗ anh muốn. Phí Nghê ban đầu còn tránh anh, nhưng rồi cũng dần cam chịu.
Gió từ cây quạt vẫn vù vù thổi. Phí Nghê kiễng chân, ôm lấy cổ Phương Mục Dương, chiếc chăn trên người cô rơi xuống đất.
Thôi nóng thì nóng vậy!
Mồ hôi hai người dính cả vào nhau, không phân biệt được là của ai với ai nữa.
Đúng là vẽ cái gì thì cái nấy tới, sau nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa càng rơi càng nặng hạt, không ngừng va lộp bộp vào cửa sổ. Song Phí Nghê vẫn hi vọng cơn mưa này có thể càng lớn hơn nữa, như vậy sẽ át được tất thảy những thanh âm trong nhà.
Bởi vì cần phải chuyển nhà, Phí Nghê thức dậy sớm hơn nhiều so với những Chủ nhật khác. Cô mặc một chiếc áo sơmi mới, còn váy thì vẫn là chiếc váy may từ năm ngoái, có thể che khuất toàn bộ vết bầm tím trên đầu gối.
Phương Mục Dương hôm qua hoạt động tới hơn nửa đêm, vậy mà sáng sớm vẫn rất có tinh thần.
Anh mở ngăn kéo, lấy thuốc nước ra, nói với Phí Nghê: “Đêm qua có phải đau lắm không? Em ngồi xuống đi, anh thoa chút thuốc lên đầu gối cho em.”
“Không cần đâu.” Phí Nghê nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Phương Mục Dương mới có thể nghe thấy được.
“Chuyện này có gì mà phải xấu hổ đâu.” Phương Mục Dương ấn Phí Nghê xuống ghế, bắt đầu xoa thuốc lên đầu gối cô.
Tủ quần áo, bàn làm việc, máy may và đàn đều sẽ được chuyển tới nhà họ Phương, tạm thời chưa chuyển tới chỗ nhà thuê của họ. Chủ nhà cũng đã đồng ý để dành cho họ nửa gian phòng để chứa đồ.
Những người làm dịch vụ chuyển nhà đến từ rất sớm. Trưởng phòng Từ nhà bên cạnh thấy họ sắp sửa chuyển đi, bỗng nhiên nhiệt tình hiếm thấy, hỏi bọn họ có cần hỗ trợ gì không.
Khi Phí Nghê cảm ơn rồi nói không cần, trưởng phòng Từ cười nói: “Khách sáo gì chứ.”
Uông Hiểu Mạn đang tựa người vào cửa thấy trưởng phòng Từ cười toe toét với Phí Nghê thì dằn sự không vui trong lòng xuống, lớn tiếng gọi: “Lão Từ, vào nhà đi, em có việc muốn nói với anh.”
Trưởng phòng Từ vào nhà rồi, Uông Hiểu Mạn liền nhéo tai anh ta: “Cái điệu cười của anh đúng là làm tôi ghê tởm, anh đang thấy tiếc Phí Nghê chứ gì?
“Anh tiếc gì bọn họ? Anh còn ước gì họ đi thật nhanh ấy chứ! Bọn họ mà không đi, anh sẽ đi.”
Phí Nghê có đi hay không cũng không sao cả, nhưng chồng Phí Nghê thì phải đi. Nếu bọn họ không chuyển đi, trưởng phòng Từ sẽ đổi nhà với người ta, anh ta chịu đựng đủ rồi.
Uông Hiểu Mạn thả tay, cười nhạo một tiếng: “Vậy mà anh còn hăng hái thế?”
“Đấy là phép lịch sự! Phép lịch sự em hiểu không!”
Vì phép lịch sự, Uông Hiểu Mạn ra khỏi nhà, nói lời tạm biệt với Phí Nghê.
“Sao tự nhiên cô lại muốn đổi phòng?”
“Bọn em định ở cùng với cha mẹ.”
“Thế không chật à?” Uông Hiểu Mạn trực tiếp coi “cha mẹ” là cha mẹ của Phí Nghê.
“Cũng tạm ạ.”
“Chuyển đi rồi, thỉnh thoảng có rảnh thì cứ về chơi một tí. Bọn tôi làm hàng xóm với cô cũng chưa đủ lâu, cô đi tôi còn thấy tiếc đó.”
Phí Nghê biết chị ta đang khách sáo, cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Nhưng thực ra Uông Hiểu Mạn cũng không hẳn là khách sáo. Chị ta không lưu luyến gì Phí Nghê, nhưng cô dọn đi thì chị ta cũng chẳng có gì vui, bởi vì dù sao Phí Nghê cũng là một hàng xóm chuẩn mực, đổi lại thành người khác đến thì chưa chắc sẽ tốt hơn bọn họ. Hơn nữa, thời điểm bọn họ chuyển nhà cũng không mấy thích hợp. Tuần trước Uông Hiểu Mạn đến nhà cô mình, trông thấy em họ đang xem tranh liên hoàn trên báo, mà bộ tranh liên hoàn ấy lại là Phương Mục Dương vẽ. Chị ta nhịn không được, buột miệng khoe: “Đây là hàng xóm nhà chị vẽ đấy.” Cũng bởi vì những lời này, cô em họ đột nhiên quan tâm đặc biệt tới Uông Hiểu Mạn, cứ bám theo chị ta hỏi chuyện miết, hỏi từ tuổi tác đến diện mạo của Phương Mục Dương, cuối cùng còn nói chiều Chủ nhật này sẽ qua xem hàng xóm nhà chị ta một cái. Chị ta khi ấy cũng không từ chối.
Phí Nghê và chồng chuyển đi buổi sáng, buổi chiều cô nhóc kia còn đến xem ai được chứ? Chưa biết chừng còn tưởng chị ta khoác lác cũng nên. Mà thật ra cái này cũng có gì để khoác lác đâu, cũng đâu phải chị ta nói mình làm hàng xóm với xưởng trưởng.