Phí Nghê không trả lời Phương Mục Dương mà chỉ bảo anh nhóm bếp cồn, để cô còn nấu mì sợi. Bữa sáng thường do bọn họ thay phiên nhau chuẩn bị, hôm nay là tới lượt cô.
Nấu mì xong, cô mở hộp bánh quy lấy hai cái bánh ngàn lớp ra đặt lên đ ĩa, đưa tới tay Phương Mục Dương, sau đó lại đóng hộp bánh quy lại, cúi đầu ăn mì.
Phương Mục Dương bẻ bánh ra thành hai nửa, một nửa đưa cho Phí Nghê, nhưng cô không nhận: “Cậu tự ăn đi, tôi không thích ăn thứ này, mà cậu còn gầy như vậy.”
Thật ra dáng vẻ của anh bây giờ đã khá hơn khi mới trở về rất nhiều rồi.
Phương Mục Dương cười cười, hỏi: “Ngày hôm qua tôi không làm em thấy cộm chứ?”
Phí Nghê làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn mì, trong lòng thầm mắng anh không biết xấu hổ, chuyện gì cũng nói ra được. Nhưng mà anh quả thực không làm cô cảm thấy cộm, cho dù có gầy thì người anh vẫn có cơ bắp.
Lúc đi làm, chị Lưu cũng quan tâm hỏi Phí Nghê sao môi cô lại sưng thế. Phí Nghê nói ăn phải đồ quá nóng, chị Lưu bán tín bán nghi.
Cũng vì chuyện nho nhỏ này, buổi tối khi Phương Mục Dương lại muốn hôn cô, cô cự tuyệt còn dứt khoát hơn trước kia nhiều.
Phương Mục Dương cũng không trực tiếp làm trái ý cô, anh chỉ bảo nếu như không thể hôn môi thì hôn lên mặt chắc vẫn được chứ. Phí Nghê không nói lời nào, xem như chấp nhận. Được cô cho phép, anh liền hôn một đường từ đôi mắt tới sống mũi, rồi xuống cái cằm của cô, thi thoảng còn thở ra một hơi, hoặc kể một câu chuyện cười. Phí Nghê muốn cười nhưng lại không thể cười, nhịn không được mà cắn môi. Phương Mục Dương lúc này mới chạm nhẹ vào môi cô, bởi vì không hôn mạnh bạo nên cô cũng không phản đối. Dần dần, anh càng được nước lấn tới, Phí Nghê cũng quên luôn chuyện mình nên phản đối anh.
Phí Nghê không chỉ dung túng bờ môi của Phương Mục Dương mà cũng dần dà khoan dung với đôi tay anh, để mặc cho anh làm bậy. Nhưng khi Phương Mục Dương dùng răng cắn lên cúc áo của cô, Phí Nghê lại trở nên kiên quyết, giọng nói của cô còn cứng cáp hơn răng cô. Cũng chẳng còn cách nào khác, ngoài giọng nói và hàm răng, những chỗ khác trên người cô đều khiến cho cô thất vọng. Phương Mục Dương ý thức được cô miệng cọp gan thỏ, cũng không miễn cưỡng cô nữa, cài lại cúc áo cho cô. Vì anh đã cài cúc lại, Phí Nghê cảm thấy anh vẫn còn tôn trọng cô, cũng không truy cứu chuyện anh cài quá chậm chạm hay những hành động không phù hợp kia của anh. Tay Phương Mục Dương xoay tới xoay lui trên người cô. Khi cô ngồi dậy trên giường, quần áo vẫn còn chỉnh tề, chỉ có điều hơi nhăn nhúm, mà một thứ khác cũng nhăn nhúm không kém chính là ga trải giường phía dưới.
Phí Nghê vuốt lại mái tóc rối bời, quay lại giường trên với một khuôn mặt đỏ hồng. Cô vẫn không chịu ngủ chung một giường với anh. Cô không tin được anh, cũng chẳng tin được chính mình.
Bản thân Phí Nghê cũng không biết cô sợ hãi chuyện ấy, hay là sợ những tiếng động nó sẽ tạo ra. Khi đã càng ngày càng thân mật với Phương Mục Dương, Phí Nghê càng để ý tới âm thanh từ nhà bên cạnh. Cô phát hiện không chỉ mỗi tường nhà họ không cách âm, mà cả mặt sàn và cửa nhà cũng không thể cách âm được, chỉ cần đứng ngoài hành lang là sẽ nghe hết những gì diễn ra trong nhà.
Mỗi lần nghe thấy âm thanh định kỳ từ nhà hàng xóm, giữa vô vàn ngượng nghịu, cô lại có thêm một chút tò mò. Tất cả các cặp vợ chồng đều tạo ra thứ tiếng này sao? Có thể có ngoại lệ không? Lúc đang phỏng đoán xem liệu mình có phải là một ngoại lệ, mặt cô lại nóng bừng lên, tuy chẳng có ai biết cô nghĩ gì nhưng cô vẫn bị chính những suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ.
Phí Nghê cũng không kể nỗi lo lắng của mình cho Phương Mục Dương, cô không cảm thấy Phương Mục Dương sẽ hiểu cô. Một người đàn ông, chỉ cần không phải một kẻ biến chất sa đọa thì có gây ra tiếng động lớn tới đâu cũng chẳng có ai cười nhạo, có khi người khác còn cảm thấy anh ta có bản lĩnh cũng nên. Song với phái nữ thì lời bàn tán sẽ không dễ nghe như vậy, nếu lỡ để truyền ra ngoài thì chẳng khác nào tại ra một câu chuyện để người ta đàm tiếu, trong lúc cãi nhau còn có khả năng bị lấy ra công kích bất cứ lúc nào.
Cũng may Phương Mục Dương vẫn tôn trọng cô, từ đó về sau không tùy tiện cởi cúc áo của cô nữa. Bởi vì chuyện này mà Phí Nghê thu hoạch được một loại cảm giác an toàn, cho dù tay và miệng Phương Mục Dương có phóng túng tới đâu thì cô cũng không chống cự, chỉ cố gắng kiềm chế mình để không phát ra âm thanh nào thôi.
Phần tinh lực bất tận còn lại, Phương Mục Dương đành dồn hết lên việc vẽ tranh.
Lúc Phí Nghê đã đi ngủ, Phương Mục Dương vẫn đang chép lại tập tranh của một bậc danh họa. Đèn trần nhà họ quá sáng, vì sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Phí Nghê nên anh đã mua một cái đèn bàn cũ.
Đêm anh chép tranh Poussin(1), ban ngày tiếp tục vẽ tranh liên hoàn.
(1) Nicolas Poussin (1594 – 1665): Họa sĩ người Pháp, một trong những danh họa hàng đầu trong phong cách Baroque cổ điển Pháp.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hành lang phơi đầy cải thảo dự trữ cho mùa đông. Phí Nghê vẫn kiên trì chia giường ngủ với Phương Mục Dương, tuy rằng bọn họ đã gần gũi hơn một chút.
Phương Mục Dương đưa Phí Nghê một quyển tiểu thuyết bằng tiếng Anh, bảo cô có thời gian rảnh thì xem, rồi kể cho anh một chút. Thời điểm Phương Mục Dương lên cấp hai, học văn hóa chính là phần kém quan trọng nhất trong hệ thống giáo dục, trường học của anh không phải ngoại lệ, cho nên vốn tiếng Anh của anh cũng có hạn.
Phí Nghê rất phấn khởi khi có sách mới để đọc, nhưng cũng phải lúc lên giường cô mới cầm đèn pin soi. Những khoảng thời gian khác, cô dành để làm quần áo cho Phương Mục Dương.
Phí Nghê đã được phát lương, cô đổi một phần tiền lương của mình lấy phiếu vải của người khác, đi mua thêm vải mới về. Quần áo của Phương Mục Dương đều cần phải thay hết rồi.
Còn một người nữa cũng phát hiện đồ anh mặc không lành lặn, đó là Tô Du.
Bộ tranh liên hoàn Phương Mục Dương đang vẽ chủ yếu miêu tả công nhân ở xưởng thép tinh thần chiến đấu hăng hái thế nào, mà câu chuyện này đi kèm với một bài viết đăng trên báo của Tô Du. Tô Du lớn hơn Phương Mục Dương hai tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào công tác tại nhà xuất bản, thường xuyên có những bài viết được đăng báo, thu được nhiều sự hoan nghênh. Bối cảnh gia đình cùng tài năng của bản thân đều là những vốn liếng khiến cho chị ấy kiêu ngạo, mà sự kiêu ngạo chị ấy biểu hiện ra ngoài cũng rất xứng với những vốn liếng ấy.
Trước khi vẽ bộ tranh liền hoàn này Phương Mục Dương cũng từng vẽ tranh liên hoàn một lần, nhưng mà chưa được xuất bản cho nên vẫn bị xem như một người mới. Bài viết tâm đắc của mình lại giao cho một người mới minh họa, Tô Du đương nhiên không vừa lòng lắm, khi trao đổi với Phương Mục Dương khá lạnh nhạt, trong lời nói cũng có phần hạ thấp đối phương. Chị ấy hi vọng Phương Mục Dương có thể biết khó mà lui, để tác phẩm của mình lại cho những người có tiếng tăm hơn vẽ hộ. Từ nhỏ tới lớn Tô Du đã quen được người khác tôn trọng và kính nể, không học được mấy cái âm mưu dương mưu trong tối ngoài sáng này kia, cách biểu đạt sự bất mãn cũng tương đối trắng trợn.
Song Phương Mục Dương lại rất biết cách nắm bắt những điểm mấu chốt. Anh coi nhẹ toàn bộ ngữ khí và cảm xúc của Tô Du, chỉ nhớ kỹ trong đầu những yêu cầu của chị ấy.
Tuy nhiên, những yêu cầu này lại có bảy phần bất hợp lý, cho nên anh chỉ ghi nhớ ba phần mà thôi.
Khi đã nghe hết một lượt, anh lại nở một nụ cười, trên mặt không hề biểu lộ chút khó xử nào cả. Từ bé anh đã được tôi luyện dưới tính tình nóng nảy của cha mẹ mình, rất hiếm chuyện có thể làm khó anh.
Tô Du thấy vẻ mặt anh như vậy thì thầm nghi ngờ, không biết mình đã biểu đạt sự bất mãn vào đúng chỗ hay chưa. Nhưng người này da mặt dày như vậy, đại khái là sẽ không biết khó mà lui, Tô Du đành phải chấp nhận.
Phải đến khi nhìn bốn bản phác thảo, Tô Du mới rũ bỏ thành kiến về Phương Mục Dương, quyết định đối xử đúng mực với anh.Bonus
Bánh ngàn lớp