“Em không muốn tôi đi, đơn giản là vì sợ tôi nói sai lời trước mặt đồng nghiệp của em. Chẳng phải chỉ là giả vờ có phiếu TV thôi sao? Ngay cả em bảo tôi vờ có ô tô tôi cũng có thể vờ được.” Phương Mục Dương chỉ vào sau xe đạp: “Mau lên đi, em đi bắt xe lại lãng phí tiền.”
Phương Mục Dương vạch trần những điều Phí Nghê không muốn nói ra, cũng tỏ ý muốn phối hợp với cô. Phí Nghê vốn dĩ cảm thấy chuyện này có hơi mất mặt, nhưng Phương Mục Dương nói vậy, mọi sự lại hóa nhẹ nhàng.
Phí Nghê ngồi lên sau xe, Phương Mục Dương lại nói: “Chuyện làm bộ có phiếu TV thì đơn giản, nhưng em chuẩn bị kiếm phiếu thật ở chỗ nào?”
“Chỉ cần chịu chi tiền thì sẽ luôn có cách thôi.”
Ngày đầu tiên kết hôn, Phí Nghê còn đi làm sớm hơn thường lệ. Cũng đi làm sớm như cô còn có chị Lưu ở tổ của cô. Trẻ nhỏ trong nhà chị nhiều, chỉ có những lúc đi làm thì chị mới được yên tĩnh một lát.
Phí Nghê vừa nhảy từ xe Phương Mục Dương xuống thì đã chạm mặt chị Lưu.
Vẫn là chị Lưu bước lên chào hỏi họ trước: “Tiểu Phí, đây là chồng em đấy à?”
Phí Nghê đương nhiên không thể phủ nhận, cô giới thiệu chị Lưu với Phương Mục Dương: “Đây là chị Lưu tổ trưởng của em, bình thường vẫn hay chăm sóc cho em.”
Phương Mục Dương cũng gọi chị Lưu theo cô, hơn nữa còn cảm ơn chị vì đã quan tâm Phí Nghê.
Chị Lưu vội nói đó đều là chuyện nên làm: “Ai bảo Tiểu Phí nhìn đáng thương như thế chứ?”
Theo thẩm mỹ của chị Lưu, ngoại hình Phương Mục Dương không hẳn là quá ưa nhìn. Trước hết là mặt anh không được vuông vắn, cằm hơi nhọn, trong khi chị Lưu vẫn luôn thích kiểu mặt chữ điền. Song dáng người anh lại đẹp, chân khá dài, vừa nhìn là biết đi nhanh, tinh thần cũng tốt, đứng cạnh Phí Nghê trông rất xứng đôi vừa lứa.
Đánh giá Phương Mục Dương xong, chị Lưu bước vào xưởng cùng Phí Nghê. Còn chưa tới giờ vào làm nên chị Lưu lấy một chiếc áo len đan tay từ trong túi ra, hỏi Phí Nghê xem nên móc hoa như thế nào. Phí Nghê hiện tại cũng chẳng có việc gì làm, bèn cầm chiếc áo từ tay chị Lưu, tự mình móc hoa giúp chị.
Chị Lưu rất biết ơn cô.
Phí Nghê kết hôn hôm qua, hôm nay đi làm phải đứng trong hàng ngũ những phụ nữ đã lấy chồng, đồ dùng tránh thai đơn vị phát cũng có cả phần của cô.
Đồ dùng tránh thai cần phải xếp hàng để nhận. Phí Nghê vốn không định lấy, ngặt nỗi chị Lưu lại nhất định kéo cô cùng đi cho bằng được, còn bảo là dùng thứ này rất tốt cho phụ nữ. Phí Nghê đứng xếp hàng với chị Lưu, phía trước họ là một cô gái trẻ tuổi, hình như vừa mới kết hôn không lâu, còn hỏi chị gái phát đồ xem có thể cho mình thêm hai cái không. Chị gái kia trêu cô ấy: “Thế cô muốn bao nhiêu nào? Một tháng bốn cái còn chưa đủ à? Thứ này có thể dùng lại được mà.” Mọi người xung quanh đều cười ồ lên, cô gái nọ cũng đành cười theo chữa ngượng, chỉ có Phí Nghê ngậm miệng. Đến lượt cô nhận đồ, chị gái cố ý hỏi: “Bốn cái đã đủ chưa?” Phí Nghê nói là đủ rồi. Bình thường ở xưởng cho dù gặp chuyện không vui thì cô vẫn luôn che giấu cảm xúc trước mặt người khác, nhưng mà lần này lại mất hết cả kiên nhẫn, lấy đồ xong một cái là tức khắc chuồn ra ngoài. Cô vốn định đưa mấy thứ này cho cô gái trẻ tuổi ban nãy, nhưng rồi nghĩ ngợi một hồi lại thôi. Chẳng may người khác biết được, không biết sẽ truyền ra mấy lời đồn thổi gì nữa.
Chị Lưu nhận đồ xong liền đuổi theo Phí Nghê, hỏi Phí Nghê sao không đợi mình.
Phí Nghê ngượng ngùng nói cô quên mất.
“Cái bà Vương này cũng thật là, cầm cọng lông gà mà cứ làm như lệnh tiễn, có mỗi phát bao cao su mà cũng vênh vênh váo váo.” Chị Lưu hào phóng dúi vào tay Phí Nghê hai cái túi nilon nhỏ, ra vẻ thần bí nói: “Cho em đấy.”
“Chị giữ lại dùng đi ạ.” Khi đi nhận đồ Phí Nghê vốn chẳng có cảm giác gì, vậy mà lúc này cả người đều nóng bừng lên. Cô đang định trả lại, lại bị chị Lưu đẩy ra.
Chị Lưu vẫn cứ khách sáo như thế: “Chị đến tuổi này rồi làm sao còn dùng nhiều được? Em vừa mới kết hôn, không giống chị. Chị là người từng trải, em không cần phải ngượng đâu.”
Phí Nghê đành phải nhận lấy. Nếu như bọn họ tranh cãi vì cái thứ này mà bị người ta nhìn thấy thì cô sẽ không ngóc đầu lên nổi mất.
“Chị đã nói với em là đồ này dùng rất tốt mà, nếu như hồi trước chị được dùng mấy cái này thì đã không đến nỗi có nhiều con như bây giờ. Theo chị thì những người trẻ tuổi muốn theo đuổi tiến bộ tốt nhất là không nên sinh con sớm, Tiểu Phí, em nói có đúng không…”
Phí Nghê mơ hồ “dạ” một tiếng.
“Cho nên em tuyệt đối không được bất cẩn đâu đấy, lần nào cũng phải sử dụng.”
Chị Lưu có một khuôn mặt rất nghiêm trang và đoan chính, cho dù chị có nói nhiều thì người khác cũng chỉ cho là chị quá mức nhiệt tình mà thôi.
Phí Nghê đành đánh trống lảng, khen giày chị Lưu thật đẹp.
Chị Lưu cảm thấy Phí Nghê rất có mắt nhìn, lập tức kể cho cô nghe chuyện chị đi mua giày ở đâu, bảo cô cũng mua một đôi tương tự.
Chị Lưu cũng có chỗ rất tâm lý. Chị không hỏi Phí Nghê tại sao lúc trước vẫn đang tốt đẹp với cái cậu bên Cục Công nghiệp Vô tuyến điện mà giờ đã lấy người khác, cũng không hỏi Phí Nghê có thể lấy được phiếu mua máy quay đ ĩa hay không.
Buổi trưa Phí Nghê đến nhà ăn, lại gặp mặt Uông Hiểu Mạn. Uông Hiểu Mạn nhắc tới chuyện phiếu TV, có vẻ đang khá sốt ruột, thậm chí còn ám chỉ có rất nhiều người muốn vị trí bên phòng truyền thông kia.
Phí Nghê cười nói: “Chị cũng không biết cái vị đó nhà em dễ mềm lòng thế nào đâu, người nhờ anh ấy giúp đỡ nhiều quá. Để em về nói lại với anh ấy, phiếu TV chắc chắn sẽ là của chị.”
Khi nói xong mặt cô vẫn không đỏ lên. Phải đến lúc Uông Hiểu Mạn đã đi mất, cô ngồi ăn cơm một mình, ngọn lửa ấy mới bùng cháy từ trong ra ngoài.
Ở ban huấn luyện, Phương Mục Dương gặp được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Các họa sĩ từng vẽ tranh theo phong cách truyền thống hiện tại vẽ tranh liên hoàn theo phong cách tranh truyền thống, các họa sĩ từng vẽ tranh Tết hiện tại vẽ tranh liên hoàn theo phong cách tranh Tết… Phí Nghê nói không sai, thời buổi này không vẽ tranh cổ động thì chính là vẽ tranh liên hoàn.
Buổi trưa ở nhà ăn, Phương Mục Dương xếp hàng lấy cơm. Anh bảo mấy người sau lưng mình gọi những món ăn khác nhau, lát nữa ngồi chung một bàn. Ngày đầu tiên gặp mặt, anh đột nhiên đề nghị thế thì quả có hơi đột ngột, nhưng không chờ họ trả lời, anh đã gọi luôn món sườn xào chua ngọt đắt nhất. Những người đứng sau liền biết anh không phải kiểu chiếm hời của người khác. Bốn người bọn họ gọi năm món ăn, có người gọi một món chay, vì ăn nhạt quá nên đâm ra ngại, lại gọi thêm một món khác.
Chỉ trong vòng nửa bữa cơm là bọn họ đã quen nhau. Có người hỏi Phương Mục Dương có quan hệ gì với thầy Thẩm được mời tới lớp sáng nay. Thầy gọi thẳng tên Phương Mục Dương giữa đám học viên, thoạt nhìn còn có vẻ rất tán thưởng.
Phương Mục Dương nói trước kia từng quen sơ sơ, nhưng đã nhiều năm chưa gặp lại rồi.
Cha của Phương Mục Dương xuất thân từ ngành văn hóa, hồi trước rất có danh tiếng và địa vị, ngày nào khách cũng nườm nượp trong nhà. Bản thân ông không có ý tưởng hay lý thuyết nào của riêng mình, nhưng lại rất có mắt nhìn, phàm là người được ông khen đều sẽ dẫn đầu xu thế trong thời kỳ ấy. Ông là người có tính cách văn nghệ sĩ điển hình, thích thì thế nào cũng được, không thích thì đến liếc nhìn một cái cũng lười. Thầy Thẩm này lúc đến thăm hỏi cha anh đã không còn trẻ tuổi nữa, nhưng vì vẫn chưa có thành tựu gì nên bị gọi là Tiểu Thẩm, con người hết mực tài hoa, song tài hoa ấy suốt thời gian dài chẳng có một ai công nhận nên cũng đánh mất sự tự tin của kẻ tài tử, khiêm tốn gần như quá mức. Sự khiêm tốn đó bị cha Phương lý giải thành thiếu khí khái, không chỉ người thiếu khí khái mà tranh cũng thiếu khí khái. Thầy Thẩm, khi đấy vẫn là Tiểu Thẩm, tới nhà từ sớm, vậy mà trà còn chưa uống đã bị hạ lệnh đuổi khách. Phương Mục Dương hồi ấy đâu hiểu khí khái với không khí khái là gì, anh chỉ dựa vào kinh nghiệm mấy năm học vẽ mà đoán kỹ thuật người này rất tốt, vậy là liền mời người ta đến phòng mình uống nước ngọt vị thanh mai, thuận tiện thỉnh giáo một vài vấn đề.
Sau này cha anh gặp chuyện khó khăn, Tiểu Thẩm khuyên anh phân rõ giới hạn với cha mình, anh thẳng thừng từ chối. Thậm chí cha anh xảy ra chuyện, thầy Thẩm có nhúng tay vào hay không, nói thật Phương Mục Dương cũng chẳng quan tâm cho lắm. Người muốn chơi xấu cha anh quá nhiều, biết hết cũng chẳng thú vị, chỉ cần ông vẫn sống khỏe mạnh bình an là được.
Phương Mục Dương cũng không ngạc nhiên khi gặp thầy Thẩm ở đây. Dạo này anh hay xem tranh liên hoàn, biết được nhiều tác phẩm có trọng lượng bây giờ đều là do ông ấy vẽ.
Anh tóm tắt câu chuyện giữa mình và thầy Thẩm trong vòng một câu, sau đó ngồi trên bàn ăn màn thầu.
Trong số bốn người họ, chỉ có Phương Mục Dương là đã kết hôn.
Những người còn lại đều hỏi Phương Mục Dương cảm giác kết hôn là như thế nào.
Phương Mục Dương cười nói, khi ở một mình thì có thể đọc sách giết thời gian, nhưng mà khi có hai người thì không thể đọc sách cùng nhau được. Anh và vợ mới cưới muốn mua một cái TV để xem chung, song lại không biết kiếm phiếu TV ở đâu cả.
Anh vốn chỉ định dò hỏi một con đường để lấy phiếu TV, cũng không phải là muốn xin cụ thể ai. Không ngờ ở đây lại có một người cha ruột làm lãnh đạo dây chuyền sản xuất TV của xưởng vô tuyến điện, nói là có thể hỗ trợ.