Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 130: Qua cầu rút ván





Từ sau khi hai người bắt đầu thư từ qua lại thì không còn dùng điện thoại để liên lạc nữa. Tới gần Tết âm lịch, người chú bên phòng trực đến tìm Mục Tĩnh, nói chồng cô gọi điện thoại cho cô. Mục Tĩnh tưởng có chuyện gì quan trọng nên bỏ qua luôn bữa trưa mà chạy thẳng đi nghe điện thoại, kết quả là không phải chuyện to tát gì cả. Cù Hoa hỏi cô ngày nào trở về, anh sẽ mua vé giúp cô.

Mục Tĩnh nói cô có thể tự mua được, nhưng riêng với phương diện này Cù Hoa thậm chí có chút cố chấp. Ba ngày sau, cô nhận được tấm vé nằm mà Cù Hoa gửi tới, anh  gửi cực kỳ gấp rút.

Cuối cùng Mục Tĩnh lại không về nhà, vấn đề sửa lỗi dữ liệu của hệ thống thông tin liên lạc mà phân hiệu tham gia phát triển vẫn mãi chưa giải quyết xong, vậy nên cô đã chủ động xin can thiệp vào dự án đó. Cô quyết định không trở về rất dứt khoát, nhưng đến khi phải báo lại với Cù Hoa thì Mục Tĩnh lại do dự. Từ sau khi cô đến phân hiệu này luôn là Cù Hoa tới đây để gặp mặt cô, lần này cô đã nhận lời quay trở về, vé xe lửa cũng đã gửi đến, nếu cô lại không về nữa thì Cù Hoa nhất định sẽ có ý kiến với cô. Ngay cả Mục Tĩnh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng không còn cách nào khác, cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Mục Tĩnh đã chuẩn bị tinh thần trước khi gọi điện, nhưng sau khi cô báo với Cù Hoa, sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia vẫn khiến cô cảm thấy không chịu nổi. Nghe thấy có người gọi “bác sĩ Cù”, cô vội nói: “Anh làm việc đi, em cúp máy đây.”

Vào đêm giao thừa, Mục Tĩnh cùng ăn tất niên với vài người đồng nghiệp cũng ở lại trường. Trong số những món đồ hộp trên bàn có mấy thứ là lúc trước Cù Hoa gửi đến, còn có nửa con vịt muối mà em trai và em dâu gửi cho cô qua đường bưu điện. Nửa con vịt này được gửi kèm thiệp chúc Tết, em trai cô vẫn tưởng cô chưa chia tay với bạn trai cũ nên còn gửi thêm cả một tấm thiệp cho cậu ấy. Có đôi khi cô cũng định báo cho em trai biết chuyện cô và Cù Hoa kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này chẳng biết có thể kéo dài bao lâu, nếu như kết hôn rồi lại ly hôn thì sẽ chỉ khiến người nhà lo lắng. Chưa có chút tình cảm nào mà đã ở riêng trong thời gian dài, hôn nhân của cô thực sự đang rất cheo leo. Ăn tất niên xong, Mục Tĩnh lại trở về phòng thực nghiệm. Đêm đó, cả đống dữ liệu chiếm giữ tâm trí của cô. Mỗi khi nhớ tới chuyện khác, cô lại mạnh mẽ uống một ngụm trà thật to, đè nén hết thảy những suy nghĩ đó.

Mùng Một đầu năm mà người đưa thư vẫn đi làm, cô nhận được một tấm thiệp chúc Tết cùng một túi đồ của Cù Hoa. Cô nói lời chúc mừng năm với với người đưa thư kia rồi ôm túi về ký túc xá. Bạn cùng phòng đã về nhà hết, chỗ than đá được chia cũng đã dùng xong, chỉ còn một ít gỗ vụn sót lại. Bởi vì hơn nửa thời gian cô đều quanh quẩn trong phòng thực nghiệm nên cũng không buồn đốt lò, trong phòng lạnh lẽo âm u.

Túi đồ không to như trước kia, sau khi mở ra Mục Tĩnh phát hiện bên trong là một túi kẹo lớn, có cả kẹo sô cô la, kẹo sữa, kẹo cứng hoa quả các loại… Cô bóc vỏ một viên kẹo sữa, bỏ vào tronng miệng, gần như đã quên mất lần cuối cùng mình ăn kẹo là khi nào. Thiệp chúc Tết của anh cũng rất ngắn gọn, đơn giản là chúc cô năm mới vui vẻ. Mục Tĩnh lấy bút, lại đồ lên từng nét chữ của Cù Hoa một lần nữa.

Thật ra lúc trước cô cũng nên viết cho anh một tấm thiệp chúc Tết, may mà vẫn còn Tết Nguyên tiêu. Mục Tĩnh viết cho Cù Hoa một tấm thiệp mừng khác, chúc anh Tết Nguyên tiêu vui vẻ, sau đó lại nhẩm tính thời gian gửi qua bưu điện. Để anh có thể nhận được thiệp đúng ngày Tết Nguyên tiêu, cô đợi mấy ngày rồi mới ra chỗ hòm thư.

Trước khi đến Cù Hoa không báo cho Mục Tĩnh biết. Anh đến vào lúc giữa trưa, bạn cùng phòng của Mục Tĩnh thấy Cù Hoa thì trực tiếp mời anh vào, giúp anh đi gọi Mục Tĩnh. Cù Hoa nói tự mình đi được, cô bạn kia lại khách sáo đáp: “Dù sao tôi cũng định đi dạo mà, anh cứ ở đây đợi nhé.” Có lần người nhà tới thăm cô ấy, vì buổi tối trời mưa to nên không thể tới nhà khách, Mục Tĩnh đã tự động nhường phòng của họ lại, nói mình sang phòng khác ở. Về sau cô ấy mới biết được cả đêm Mục Tĩnh đều ở trong phòng thực nghiệm. Đến lượt người nhà Mục Tĩnh đi thăm, cô ấy tự nhiên cũng muốn nhường không gian lại cho họ.

Mục Tĩnh đứng ở trước cửa, sửa sang tóc tai rồi mới đẩy cửa bước vào. Trong ký túc xá không đốt bếp lò, cửa đóng lại vẫn lạnh buốt. Cô áy náy mỉm cười, rót một cốc nước cho anh, nhưng còn chưa đưa nước qua thì cô đã đổ hết đi, sau đó lại lấy phích nước nóng của bạn cùng phòng để rót một cốc khác. Nước trong phích của cô là nước từ tận mấy ngày trước, bởi vì quá nghiêm túc trong công việc nên trong cuộc sống cô lại thành ra xuề xòa. Mục Tĩnh thầm nghĩ trong đầu, hôm nay đến giờ lấy nước cô sẽ cầm cả phích của mình và bạn cùng phòng đi lấy.

Cô không hỏi sao anh đến mà không báo trước cho cô, chỉ nói: “Ăn cơm xong anh sang nhà khách chờ em nhé, ở đây hơi lạnh.”

Bọn họ không nhắc tới chuyện năm mới cô không về nhà, Cù Hoa cũng không nói với Mục Tĩnh, anh vốn định mùng Một đầu năm bắt chuyến xe lửa sớm nhất đến đây để thăm cô, nhưng vì có một ca mổ đột xuất nên lại không đi được nữa.

Cù Hoa nắm lấy bàn tay đã đỏ tấy của Mục Tĩnh, rõ ràng là bị đông cứng vì giá rét. Mục Tĩnh muốn rút tay về, những ngón tay của cô đã nứt nẻ vì quá khô, sờ vào nhất định sẽ rất  thô ráp. Bình thường cô chẳng cảm thấy gì cả, nhưng ở trước mặt Cù Hoa thì vẫn hơi mất tự nhiên. Cù Hoa đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, xoa xoa: “Sao tay em lạnh thế?”

Anh bảo Mục Tĩnh lấy dầu ngao(1) lúc trước anh gửi cô ra, giúp cô bôi đi bôi lại lên tay mấy lượt, khiến cho bàn tay vốn dĩ lạnh cóng của cô giờ lại càng lúc càng nóng. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Mục Tĩnh lập tức rụt tay về, vừa ngoảnh mặt ra cửa vừa nói với Cù Hoa: “Để em đưa anh đi ăn.”

(1) Dầu ngao: Loại dầu dưỡng da đựng trong vỏ ngao hoặc sò (để tiết kiệm giá thành sản xuất), có tác dụng dưỡng ẩm và ngăn ngừa tình trạng da khô hay nứt nẻ, rất phổ biến trong những năm 1960 – 1970.

Thật ra cũng chỉ là gió thổi làm cửa mở chứ chẳng có ai ngoài đó.

Cù Hoa bôi quá nhiều dầu ngao lên tay cô, lúc cầm đũa Mục Tĩnh thấy hơi chật vậy. Hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn trưa ở nhà ăn. Mặc dù cúi đầu ăn cơm nhưng Mục Tĩnh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Cù Hoa, cô thấp giọng nói với anh: “Đang ở nhà ăn đó.” Nói xong cô liền hối hận, đây đúng là nhà ăn, nhưng bọn họ chưa làm gì đáng xấu hổ, anh cũng chỉ mới nhìn cô mà thôi.

Cù Hoa nói: “Anh biết.” Ý là anh hoàn toàn chưa làm gì cả.

Mục Tĩnh không ngẩng đầu lên nhìn anh mà tiếp tục cúi gằm mặt ăn cơm. Bữa cơm này họ ăn thật sự rất chậm, ăn xong Mục Tĩnh dẫn Cù Hoa ra khỏi nhà ăn: “Anh đến nhà khách trước đi, tan ca em sẽ đi tìm anh.”

Hai người đứng đối diện nhau, có lẽ là đều chờ đối phương đi trước. Cuối cùng vẫn là Mục Tĩnh lên tiếng: “Em về phòng thực nghiệm đây.”

Cù Hoa gật đầu, song vẫn không hề nhúc nhích. Mục Tĩnh lướt nhìn xung quanh rồi quay người đi trước. Đi được vài bước, cô ngoảnh đầu lại, phát hiện Cù Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ đó. Ánh mắt hai người chạm nhau, Mục Tĩnh quay đi, bước nhanh về phía trước. Đôi tay đút ở trong túi của cô vẫn luôn cảm giác dinh dính, vừa hầm hập vừa nóng ran.

Bởi vì Cù Hoa đến thăm nên Mục Tĩnh từ bỏ ý định tăng ca đêm nay. Mục Tĩnh là người sống không biết đến cuối tuần, các thành viên khác trong tổ cũng không lo lắng cô sẽ gây ảnh hưởng tới tiến độ công việc.

Mục Tĩnh về ký túc xá thay quần áo, ở ngoài cửa cô thấy một đống phôi than vừa nén xếp thành từng hàng. Rồi sau đó, cô trông thấy mặt Cù Hoa. Trong một ngày lạnh giá như thế này, anh xắn tay áo tới khuỷu, đang cặm cụi làm sạch cặn phôi than. Số lượng than đá được phân có hạn, dùng hết rồi thì phải đốt gỗ vụn.

Mục Tĩnh nhớ tới cái túi ban nãy cô thấy ở ngoài cửa, thì ra là túi bột than. Cù Hoa đã dùng chỗ bột than đó để nén phôi than cho cô. Ở ngoài cửa, từng hàng than tổ ong xếp chỉnh tề, cô không cần phải đốt gỗ vụn nữa.

“Ngoài này lạnh lắm, anh vào trong đi.” Mục Tĩnh muốn rót ít nước ấm cho Cù Hoa rửa tay, nhưng còn chưa mở nắp phích đã nhớ ra là trong phích không có nước. Vậy là cô lại lấy phích nước của bạn cùng phòng ra rót ít nước vào chậu mình, sau đó nhúng khăn bông rồi vắt khô để Cù Hoa lau tay. Cù Hoa mở hai tay ra, để Mục Tĩnh thấy muội than ở trên tay anh: “Để anh ra ngoài rửa, không lại bẩn khăn của em.”

“Cứ lau bằng khăn này luôn đi, nước bên ngoài lạnh.” Mục Tĩnh đưa xà phòng thơm cho anh rồi đứng một bên cầm khăn bông, chờ anh lau tay.

Muội than trên tay anh hòa vào nước, chẳng mấy chốc mà chậu nước đã bị nhuộm đen. Mục Tĩnh đưa khăn bông cho anh rồi đi đổ nước. Sau khi đổ nước trở về, cô không nhìn anh mà chỉ bỏ lại khăn vào chậu, rót thêm nước ấm, dùng xà phòng thơm giặt lại khăn một lần, vắt khô rồi đưa cho anh: “Anh lau mặt đi.”

Đưa khăn cho anh xong, Mục Tĩnh lại đi rót nước ấm cho anh uống.

“Không vội.”

Mục Tĩnh đưa cốc nước cho Cù Hoa. Cù Hoa vén tóc Mục Tĩnh ra sau tai, ngắm nhìn khuôn mặt cô. Lần trước bọn họ gặp nhau đã là từ rất lâu rồi, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn cô thật kỹ, vậy nên anh không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào cả. Khuôn mặt Cù Hoa càng lúc càng áp sát mặt Mục Tĩnh. Mục Tĩnh cúi đầu: “Dùng hết nước của người ta rồi, em phải đi lấy thêm đây.”

“Để anh đi cho.” Cù Hoa xách chiếc phích trong tay cô lên, đi ra ngoài lấy nước.

Trên xe buýt, Mục Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không nhìn Cù Hoa, cũng không nói chuyện với anh.

Tới nhà khách rồi, Mục Tĩnh đưa giấy đăng ký kết hôn của hai người ra, vào ở cùng một phòng với Cù Hoa.

Lúc này Mục Tĩnh cuối cùng cũng có thể an tâm mà để anh nhìn. Bọn họ đều không bật đèn, chỉ nhìn nhau qua một chút ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Mục Tĩnh tựa người vào cửa, Cù Hoa ôm lấy khuôn mặt của cô. Mục Tĩnh đón nhận ánh mắt của anh, đối diện với anh. Vào những thời khắc tương đối an toàn, cô cũng không phải là người thẹn thùng, chẳng hạn như là hiện tại. Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, bọn họ đã kết hôn lâu như thế rồi mà cô vẫn chưa một lần nhìn kỹ anh, chẳng qua chỉ là cảm thấy anh phù hợp với thẩm mỹ của mình mà thôi.

Khi bọn họ quan sát lẫn nhau, Mục Tĩnh chống tay trên khung cửa, ngửa đầu nhìn Cù Hoa. Tư thế này có thể hiểu là khiêu khích, cũng có thể hiểu là khát vọng được hôn môi. Cù Hoa tự động hiểu theo nghĩa sau, hôn lên môi của Mục Tĩnh. Mục Tĩnh như chợt nhớ ra gì đó, ngón tay đặt lên bờ môi Cù Hoa: “Để em kéo rèm lại đã.”

Cù Hoa cười nhạo cô: “Nấu bánh trôi mà phải kéo rèm làm gì? Nhưng nếu em muốn kéo thì cũng được.”

Mục Tĩnh quay người, không nhìn anh nữ: “Nguyên tiêu đã qua rồi mà?”

“Nhưng chẳng phải hôm nay chúng ta mới đoàn viên sao?”

Mặc dù đã qua Tết Nguyên tiêu nhưng Cù Hoa vẫn khăng khăng nấu bánh trôi cho cô ăn. Anh mượn một cái bếp cồn của nhà khách, dùng hộp cơm nấu trên đó. Nấu xong, Cù Hoa đưa một viên bánh trôi đến bên miệng Mục Tĩnh.

“Để em tự ăn được rồi.”

“Em cứ ăn thử viên này trước đi.”

Mục Tĩnh nhẹ nhàng cắn một miếng, Cù Hoa giúp cô giải quyết hơn nửa viên bánh trôi còn lại.

Tuy rằng bọn họ đã làm đủ chuyện thân mật, nhưng việc hai người cùng ăn chung một viên bánh trôi vẫn khiến Mục Tĩnh thấy mất tự nhiên, giống như còn nghiêm trọng hơn chung chăn gối vậy.

Cô cũng không được tự nhiên khi Cù Hoa bôi kem dưỡng da lên người cô sau khi tắm. Không tìm được lý do nào để từ chối, cô chỉ đành nói: “Thế này thì lãng phí quá.” Thoa kem dưỡng da dùng cho mặt lên cơ thể, đã thế lại còn thoa từng chỗ một như anh, chỉ sợ khi anh thoa xong cả hộp kem cũng chẳng còn sót lại tí gì. Hơn nữa ngoài khuôn mặt và bàn tay thường xuyên để hở ra, phần da ở những nơi khác trên người cô không hề khô nứt.

“Cho dù có không lãng phí thì tự em cũng không dùng.” Anh phát hiện cô quả thực rất kiêu ngạo, nhưng những thứ khiến cho cô kiêu ngạo không bao gồm khuôn mặt và cơ thể cô, cô đối xử với chúng rất qua loa, qua loa tới mức anh còn cảm thấy nông nổi. Cù Hoa x0a nắn tay cô trong lòng bàn tay mình, rõ ràng là anh đã gửi dầu ngao đến cho cô bôi tay, vậy mà cô lại tùy tiện để cho tay mình nứt nẻ, không hề để tâm một tí nào cả.

Anh đã thoa cho cô một lớp kem dày, nhưng vẫn có thể thấy rõ được sắc đỏ trên da cô. Bây giờ trông thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Mục Tĩnh, Cù Hoa liền biết mấy lần anh cho rằng cô ngượng ngùng trước kia đều là hiểu lầm. Bởi vì muốn trả thù cô, Cù Hoa cố ý kéo dài thời gian ngượng ngùng của cô. Có lẽ là phát hiện ra ý đồ của anh nên Mục Tĩnh đã chủ động rướn người hôn anh, để anh không còn thời gian làm gì khác nữa.

Cù Hoa vẫn nhớ tới việc mai cô còn phải đi làm nên chỉ lưu lại dấu răng tại những nơi quần áo ban ngày có thể che kín. Hai bàn tay Mục Tĩnh lùa vào tóc anh, không buông xuống mà chỉ chật vật với lấy công tắc bật đèn. Ở dưới ánh đèn sáng choang, Mục Tĩnh nhìn thẳng vào mắt Cù Hoa: “Em không thích tranh của Renoir, cũng không giống người mà ông ấy vẽ.”

“Anh biết.” Anh chưa bao giờ hiểu cô sâu sắc như giờ phút này. Cho dù hiện tại cô có thể che giấu con người kiêu hãnh đến bỏng cháy kia đi thì vẫn sẽ có đôi lúc để lộ ra. Cô chính là kiểu người như thế, hoàn toàn khác với những cô thiếu nữ trong tranh, không liên gì đến tuổi tác cả.

Khuôn mặt của cô đặc biệt rõ nét ở dưới ánh đèn. Trước kia anh luôn thích nhìn cô những lúc thế này, bởi vì biểu cảm của cô sẽ chân thật hơn. Cù Hoa ngắm nhìn Mục Tĩnh, từ từ len vào trong cơ thể cô, bởi vì muốn nắm giữ được biểu cảm trên mặt cô nên anh cố tình di chuyển thật chậm. Mục Tĩnh nhắm mắt lại, cắn lên môi dưới, ngón tay siết chặt lấy ga trải giường. Cù Hoa dùng ngón tay để cạy mở đôi môi cô. Mục Tĩnh mở mắt, phát hiện Cù Hoa vẫn không rời mắt khỏi mình. Cô không thích loại cảm giác bị quan sát đó, đặc biệt là những lúc anh đang rảnh rỗi thế này. Vậy là cô cắn mạnh vào ngón tay anh rồi liếc mắt nhìn anh. Loại khiêu khích này có chút mê hoặc, nhưng Mục Tĩnh lại không cảm nhận được. Tuy nhiên cô vẫn đạt được mục đích của mình, anh không còn rảnh rang để tiếp tục quan sát cô nữa.

Khi có thông báo khoa Mục Tĩnh sẽ chuyển về cơ sở chính của trường thì số thư Cù Hoa gửi cô cũng đã chất đầy nửa ngăn kéo. Trong thư, ngoài thảo luận về toán học ra thì bọn họ còn nhắc đến những chuyện khác, có đôi khi Mục Tĩnh cũng sẽ kể với Cù Hoa về cha mẹ mình. Tuy nhiên cô lại không kể cho mẹ mình nghe về Cù Hoa. Nếu cô được chuyển về quê nhà thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ ở xa Cù Hoa lâu dài, cô không chắc chắn liệu anh có bằng lòng duy trì cuộc hôn nhân này hay không.

Cô đã từng yêu đương, cũng từng chia tay, chẳng còn chờ mong gì ở cái gọi là mãi mãi cả. Cô chỉ nói với cha mẹ chuyện đã chia tay bạn trai cũ từ lâu, còn chuyện với Cù Hoa thì không nhắc tới. Nếu sau này họ cũng đường ai nấy đi thì nói ra chỉ tổ khiến gia đình bận lòng mà thôi.

Mục Tĩnh nằm trong nhóm người đầu tiên được quay về trường, sau khi thông báo một chút thì vị trí của cô gần như xác định. Vì đã sớm nhận được tin nên Cù Hoa tới phân hiệu đón Mục Tĩnh, khi anh đến nơi cô còn chưa sửa soạn hành lý gì cả. Bạn cùng phòng của Mục Tĩnh về nhà thăm người thân, vẫn chưa trở lại.

Mục Tĩnh đã xếp xong những giấy tờ quan trọng liên quan đến công việc, bỏ vào vali có khóa. Còn lại đều là quần áo, đồ dùng hàng ngày và sách vở cùng thư từ, sắp xếp những thứ đó không cần kiến thức chuyên môn. Cô tự gói gém quần áo, còn Cù Hoa xếp sách và thư cho cô. Cô hoàn toàn tin tưởng anh, bao gồm cả việc anh sẽ tuyệt đối không xem những bức thư không liên quan đến mình. Nhưng Mục Tĩnh đã quên mất, thiệp chúc Tết em trai gửi cô không bỏ vào trong phong bì, Cù Hoa không cần cố ý mở ra xem vẫn có thể nhìn thấy được.

Mục Tĩnh ngập ngừng đề cập tới ý định của mẹ là muốn cô được chuyển về quê. Mẹ cô đã giúp cô liên hệ với một đại học trong thành phố, sau đó hỏi thử ý kiến của cô, cô bảo cô cần suy nghĩ. Không phải là cha mẹ cô cần cô, bên cạnh bọ họ còn có một cậu con trai chưa từng cắt đứt liên lạc với họ, chưa kể rất nhiều những người bạn cũ đếm không xuể nữa. Chính cô mới là người cần có họ, những năm qua cô luôn lẻ loi một mình, quá mức cô đơn. Cù Hoa tất nhiên mang đến cho cô một sự an ủi phần nào, nhưng sự an ủi đó vẫn còn kém xa “mãi mãi”.

Cô muốn nghe ý kiến của Cù Hoa. Nếu Cù Hoa muốn trở về quê cùng cô thì với trình độ của anh sẽ không phải là chuyện gì khó khăn cả. Còn nếu Cù Hoa kiên quyết muốn giữ cô lại, cô có thể nhắc tới chuyện cũ với anh, nếu không ngay cả nghen tuông cô cũng danh không chính ngôn không thuận…

Đương nhiên, cả hai khả năng này cô đều cảm thấy rất nhỏ.

Cù Hoa lại hỏi Mục Tĩnh: “Em nghĩ như thế nào?” Ánh mắt của anh vẫn dừng trên tấm thiệp mừng năm mới kia. Em trai Mục Tĩnh chúc cô và bạn trai cũ năm mới vui vẻ, khi đó anh đã kết hôn cùng cô, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, Mục Tĩnh còn đồng ý dịp Tết sẽ trở về nhà, chẳng qua là sau đó cô đổi ý. Anh còn biết, Mục Tĩnh vẫn thường xuyên thư từ qua lại với em trai mình. Nếu như cả năm chẳng viết được một bức thư thì không biết anh cũng chẳng có gì là lạ.

“Em muốn được ở gần cha mẹ một chút.” Những lời này cô nói có chút khó khăn, nghe chẳng khác nào qua cầu rút ván cả. Bọn họ sống xa nhau suốt một quãng thời gian dài, vất vả lắm mới được đoàn tụ, vậy mà cô lại muốn chuyển đi chỗ khác.

Mục Tĩnh trông thấy khóe môi Cù Hoa thoáng nhếc lên thành một nụ cười. Cô có thể đoán được đại khái những gì mà anh muốn nói, em không liên lạc gì với cha mẹ nhiều năm như vậy, bây giờ lại nói muốn ở gần bọn họ một chút.

Song anh lại chẳng nói gì. Mục Tĩnh cũng phải cảm ơn anh đã giữ lại chút thể diện cho cô.

Mục Tĩnh xoay người nhìn Cù Hoa, trên tay anh chính là tấm thiệp mừng năm mới nọ. Nụ cười của cô dần dần đông cứng, nhưng chẳng mấy mà đã khôi phục lại như cũ. Cô dùng ngón tay kẹp lấy nó, hỏi Cù Hoa: “Em trai em vẽ tranh rất khá phải không?” Bởi vì tranh vẽ quá đẹp nên cô không nỡ vứt đi, sau đó lại quên bẵng mất.

Cù Hoa biết tên bạn trai cũ của Mục Tĩnh, mà Mục Tĩnh lại cho rằng anh không biết. Nhưng anh cũng không hỏi nổi câu “người nhà của em có biết anh tồn tại không?”. Đã kết hôn lâu vậy rồi, hỏi một vấn đề như thế thật chẳng có ý nghĩa gì. Nếu như đáp án là không, thì sẽ lại càng vô nghĩa. Trước kia khi anh nêu ra ý kiến tặng quà cho cha mẹ cô, cũng bị cô đổi đề tài đánh trống lảng.

Mục Tĩnh nói với Cù Hoa: “Anh nghỉ tay tí đi, để em tự mình xếp là được rồi.”

Mục Tĩnh đã nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Cù Hoa. Cô biết anh đang không vui, nhưng điều ấy cũng không gây trở ngại tới việc anh xách vali giùm cô. Vé xe lửa là một vé nằm và một vé ngồi cứng, Cù Hoa nhường lại giường cho Mục Tĩnh, còn bản thân anh thì đi về hướng toa khác.

Mục Tĩnh ngăn anh lại: “Anh cứ nghỉ ngơi ở đây một lát đi.”

“Cũng chẳng ngồi bao lâu mà.” Cù Hoa không nói gì nữa, lại đi về hướng toa xe kia. Anh cố kiềm nén chính mình, nếu như không kiềm nén nổi thì anh không dám chắc mình sẽ nói ra lời tổn thương gì nữa. Anh biết, những lời đó, một khi đã nói ra thì sẽ không thể nào thu hồi lại.

Tài xế tới đón bọn họ, Cù Hoa bỏ hành lý của Mục Tĩnh vào trong xe. Chờ Mục Tĩnh lên xe rồi, anh đóng cửa xe cho cô.

Mục Tĩnh hỏi anh đi đâu.

“Về bệnh viện.”

Chiếc xe dần dần rời khỏi tầm mắt của anh. Cù Hoa leo lên chuyến xe buýt tới bệnh viện, buổi chiều anh còn phải khám bệnh, buổi tối cũng phải trực đêm.

Mục Tĩnh mang quà về cho từng người một trong nhà, bao gồm nhân viên cần vụ Tiểu Tần. Người thân của Cù Hoa trông thấy Mục Tĩnh dĩ nhiên là rất vui mừng, vợ chồng trẻ sao có thể ở riêng mãi được. Bọn họ cũng không biết gì về kế hoạch tương lai của cô.

Mục Tĩnh trở lại phòng ngủ, phát hiện căn phòng không có gì khác so với lúc cô rời đi. Cho dù cô không ở đây thì Cù Hoa vẫn để trống hơn nửa tủ quần áo cho cô.Bonus

Dầu ngao

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv