Suốt một tuần liền sau đó, Mục Tĩnh không gặp Cù Hoa. Một trong những bất lợi của việc kết hôn chính là giường ngủ ban đầu trong ký túc xá của cô đã được phân cho người khác, hiện giờ cô chỉ có thể ngủ trên giường anh. Phòng ngủ khoá cửa, cửa sổ mở toang, gió từ ngoài cửa lùa vào.
Mục Tĩnh cuối cùng đã quyết định đón em trai đến ở cùng, đợi khi nào cậu có năng lực tự chăm lo cho bản thân thì rời đi sau, cũng coi như là cô gián tiếp bày tỏ lòng hiếu thảo của mình với cha mẹ. Em trai nằm viện, bọn họ có muốn chăm sóc cũng chỉ lực bất tòng tâm. Nhà có ba đứa con, hiện tại người qua lại gần gũi nhất với cha mẹ chỉ có mình cậu em này. Em trai đổ bệnh, cả gia đình cũng coi như hoàn toàn tan đàn xẻ nghé.
Mục Tĩnh nhớ tới em trai. Phí Nghê hẳn đã rời khỏi cậu, cho dù có gửi thư đến bệnh viện cũng sẽ không có ai nhận, nếu như cô muốn đón cậu thì chỉ có thể tự mình qua đó một chuyến. Cho dù em trai cô không khôi phục trí nhớ thì hai người ở bên nhau cũng có thể coi như an ủi lẫn nhau. Cô vẫn nhớ trước kia, có cậu trai ở một đại viện khác đi theo bắt chuyện với cô, em trai cô trông thấy, liền lấy súng cao su ở sau lưng ra bắn trộm người ta, bắn xong là chạy. Cậu ở nhà được cha huấn luyện thường xuyên, kỹ năng bỏ chạy còn điêu luyện hơn kỹ năng đánh đấm rất nhiều. Cô vẫn luôn cho rằng cậu có thể tự chăm sóc cho mình rất tốt.
Mục Tĩnh định sau khi bà nội làm phẫu thuật xong thì sẽ đi đón em trai. Em trai cô tới đây, tất nhiên sẽ ở lại nhà họ Cù, cũng bởi thế mà cô cần phải trở thành một người con dâu hiếu thảo của gia đình họ. Cô cũng mong bà nội phẫu thuật thành công giống như mọi thành viên khác của nhà họ Cù, nếu như ca mổ thất bại, trong thời gian ngắn nhà họ Cù sẽ không có tâm trạng nào để chào đón một chai dầu kéo.
Ca phẫu thuật của bà nội được định vào một tuần sau.
Trước khi phẫu thuật, Mục Tĩnh không nói câu nào với Cù Hoa, mà Cù Hoa cũng chẳng nhìn Mục Tĩnh lấy một lần. Bọn họ đã không trò chuyện với nhau tròn một tuần. Mục Tĩnh hi vọng Cù Hoa có thể lơ cô đi, như thế cô sẽ được yên tâm làm việc, nhưng cô cũng không muốn đắc tội với anh. Cô thực sự không biết mình đã làm gì khiến anh khó chịu, lúc ấy cô hoàn toàn không có ý định chống cự, chính anh mới là người bỏ cô lại phòng với đống cúc áo mở bung, cứ vậy bỏ đi mà chả thèm nói câu nào. Thậm chí cô còn có chút hối hận vì đã kết hôn với anh, nghiền ngẫm tâm tư của anh là một chuyện quá khó khăn, mà cái giá của ly hôn thì cô lại không trả nổi.
Tất cả mọi người đều đợi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật cuối cùng vẫn do Cù Hoa tiến hành, dự tính năm tiếng sẽ xong, nhưng bọn họ phải đợi tới tận tám tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, nhân viên cần vụ có mang cơm đến để họ dùng. Mục Tĩnh nói với mẹ chồng: “Mẹ ít nhiều gì cũng nên ăn một chút đi ạ.” Nhưng chính cô thì lại chẳng bỏ gì vào bụng. Sự lo lắng của cô hoàn toàn không hề thua kém người nhà họ Cù tí nào.
Cha chồng của cô đi đi lại lại bên ngoài phòng phẫu thuật, đi nhiều đến mức lòng của Mục Tĩnh rối loạn. Ông Cù vốn không đồng ý làm phẫu thuật, thực hiện ca mổ với một người già đã ngoài tám mươi thì rủi ro cao là chuyện chẳng cần phải bàn. Song mẹ của ông lại kiên quyết muốn thử phẫu thuật, bởi vì phương pháp điều trị truyền thông đã không còn tác dụng nữa. Sau khi quyết định phẫu thuật, ông đã tìm người liên hệ với chuyên gia của nhiều bệnh viện, hỏi bọn họ tỷ lệ thành công có thể lên tới một trăm phần trăm hay không. Không ai có thể bảo đảm một trăm phần trăm. Xét đến tuổi tác của bệnh nhân và tình hình của căn bệnh, ngay cả sáu mươi phần trăm cũng chẳng có ai đảm bảo. Đối mặt với một người nhà bệnh nhân như ông Cù, chẳng có ai dám nhận làm phẫu thuật cho bà cụ. Ông Cù là người thô lỗ, lại còn có hiếu hiếm thấy, ai mà biết được nếu như ca mổ thất bại thì ông sẽ giận dữ đến mức nào chứ? Chẳng có người nào sẵn sàng mạo hiểm như vậy cả.
Người duy nhất bằng lòng thực hiện ca mổ lớn này chỉ có Cù Hoa. Ngay cả những chuyên gia kinh nghiệm phong phú hơn Cù Hoa cũng không dám nhận ca mổ này, cho nên ông Cù càng cảm thấy không yên tâm, nhưng cụ bà đã không đồng ý chữa theo cách truyền thống nữa, ông đành phải chấp nhận để con trai làm. Thời gian đợi chờ càng dài, ông càng trở nên bực bội. Ông không chỉ không tin tưởng vào khả năng của con trai mình mà còn không có niềm tin vào phương pháp phẫu thuật. Nếu như mẹ ông vì đứa con trai là ông mà qua đời trên bàn mổ, đừng nói người khác, ngay cả chính bản thân ông cũng sẽ không vượt qua nổi ngưỡng cửa ấy.
Mẹ chồng Mục Tĩnh khuyên ông Cù nghỉ ngơi một chút, ông Cù suốt ruột thở dài: “Bà cứ nghỉ đi.” Thế là bà không khuyên nữa, vì ngay cả chính bản thân bà cũng chẳng có lòng dạ nào mà nghỉ ngơi. Trong lòng bà thầm lo lắng cho con trai mình, ca phẫu thuật thành công đương nhiên là tốt, còn nhỡ chẳng may thất bại… Bà liếc nhìn một bên mặt Mục Tĩnh, nhớ tới Nghiên Nghiên năm đó. Từ sau khi Nghiên Nghiên qua đời, Cù Hoa chưa từng có người bạn gái nào khác. Nó kết hôn, bà vốn cho rằng rốt cuộc nó cũng đã có thể bước sang một cuộc sống mới, nhưng mà…
Bọn họ đợi chờ rất lâu, lâu tới mức cả phó viện trưởng cũng phải đích thân ra mời bọn họ đi nghỉ. Mẹ chồng Mục Tĩnh trước kia là y tá trong bệnh viện, viện trưởng và bà cũng xem là người quen cũ.
Mục Tĩnh đứng trước cửa phòng phẫu thuật, đợi chồng của mình đi ra. Mẹ chồng cô khuyên cô ngồi xuống một lát, cô nói không cần, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ chẳng khác nào một pho tượng. Cù Hoa kết hôn vội vã như vậy hơn nửa là vì muốn thuyết phục bà nội làm phẫu thuật. Nếu như phẫu thuật thất bại, sau này Cù Hoa thấy cô sẽ là gấp đôi k1ch thích, cô không chỉ trông giống bạn gái cũ của anh mà có khi nhìn cô anh cũng sẽ nhớ tới bà nội mình. Nghĩ đến đây, ngay cả cười khổ Mục Tĩnh cũng cười không nổi. Cô phát hiện, cô rất sợ phải ly hôn với Cù Hoa, còn sợ hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, mới ngước mắt lên là Cù Hoa đã thấy Mục Tĩnh nhoẻn cười với mình. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ trông thấy cô cười như vậy, khuôn mặt của cô luôn có vẻ vô biểu cảm. Cha mẹ anh còn đang đợi anh báo tin tức tốt cho họ, mà ánh mắt anh lại không thể rời khỏi Mục Tĩnh. Mục Tĩnh quay đầu, anh lại trông thấy một bên mặt cô.
Cha mẹ Cù Hoa đương nhiên là mừng rỡ, ông Cù chủ yếu mừng vì mẹ mình, còn bà xã của ông thì lại mừng cho con trai. Trông thấy con trai, ý nghĩ đầu tiên của ông Cù là hổ phụ không sinh khuyển tử, con ông cầm dao mổ còn giỏi hơn mấy lão già kinh nghiệm đầy mình kia, ca mổ mà bọn họ trốn tránh không dám nhận, con trai ông lại làm được. Hôm nay ông cười rất nhiều với con trai, mà nó lại có vẻ chả hề để tâm chút nào. Cù Hoa khuyên cha mẹ về nhà nghỉ ngơi, nhưng ông Cù một mực hiếu thuận lại nhất quyết đòi ở lại bệnh viện trông mẹ. Song Cù Hoa lại không hề có chút cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của cha ruột mình: “Cha ở lại đây thì làm được gì? Cha mà cứ canh giữ trong phòng bệnh thì chỉ tổ gây trở ngại cho mọi người làm việc thôi.” Ông Cù suýt tức hộc máu, nhưng nghĩ tới chuyện con trai đã đứng mổ hết tám tiếng để cứu lấy mẹ của mình, ông quyết định hôm nay không thèm so đo với nó. Đúng lúc này thì Mục Tĩnh kịp thời lên tiếng, cô mời cha mẹ chồng về trước nghỉ ngơi, còn cô ở lại chỗ này.
Hôm nay lãnh đạo bệnh viện đã dặn trước nhà ăn, không chỉ để phần thức ăn cho mọi người trong phòng mổ mà còn phải nấu riêng cho họ mấy món. Cù Hoa đang định đi sang nhà ăn thì Mục Tĩnh đã ngăn anh lại, lắc lắc hộp cơm trong tay: “Anh đi thay quần áo đi, xong rồi dùng bữa trong phòng nghỉ luôn cũng được.”
Từ sau lần trước chia tay chẳng vui vẻ gì, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu nào. Luôn cần có một người chấm dứt sự gượng gạo trước, Cù Hoa không làm, cô đành phải tự chủ động. Dù sao cô cũng coi trọng cuộc hôn nhân này hơn Cù Hoa. Lúc ấy cô quá muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng này, song đã quên mất kết hôn với người xuất thân tốt cũng chưa chắc đã đảm bảo được gì, bởi vì đã kết hôn rồi thì vẫn có thể ly hôn. Bất kể là chủ động duy trì hay kết thúc cuộc hôn nhân giữa họ với cô cũng đều khó khăn, nhưng với Cù Hoa thì lại rất dễ dàng, anh không phải trả giá gì nhiều nhặt cả. Lúc trước cô đã quá vội vàng khi nhìn vào những lợi thế của việc ở bên Cù Hoa, giờ cân nhắc tới bất lợi, quả thực là đáng sợ. Cù Hoa có thể tùy tiện kiếm một cái cớ để ly hôn với cô bất cứ lúc nào, hơn nữa đổ vấy cho cô cũng là chuyện cực đơn giản. Cái cớ của anh rất có thể chí mạng với cô, chỉ xem anh có thèm tìm hay không mà thôi. Trừ khi cô nắm được nhược điểm của anh, bằng không thì quyền chủ động sẽ luôn ở trong tay anh.
Cô không thể ly hôn với Cù Hoa, đặc biệt là khi em trai sắp đến, cô lại càng không thể ly hôn với Cù Hoa được.
Ca phẫu thuật của bà nội kết thúc, chút tác dụng nhỏ nhoi của cô cũng coi như đã xong.
Hiện tại điều cô cần làm nhất là lấy lòng Cù Hoa ở một giới hạn nhất định, khiến cho anh cảm thấy cuộc hôn nhân này đáng giá. Cô biết rằng sự mê đắm trong tình cảm của một người đàn ông cuối cùng vẫn sẽ chỉ dừng lại ở mặt tinh thần, trụ cột tinh thần của họ và đối tượng thỏa mãn nhu cầu s1nh lý hoàn toàn có thể là hai người khác nhau.
Bây giờ trời đã vào hè, đồ ăn cũng không lạnh lắm. Mục Tĩnh ngồi phía đối diện Cù Hoa nhìn anh ăn, thi thoảng lại đưa nước cho anh uống. Trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ.
Mục Tĩnh không hề ăn lấy một miếng cơm nào, công dụng duy nhất của đôi đũa trong tay cô chỉ là để gắp thức ăn cho Cù Hoa. Ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy mình nịnh bợ đến phát ngấy. Cô căm ghét sự giả tạo của bản thân, lại không thể nào làm khác được. Đợi đến khi em trai có thể tự lo liệu cuộc sống của mình, cô sẽ đăng ký đi chi viện tuyến ba(1). Rời khỏi Cù Hoa, những ngày tháng thế này cuối cùng sẽ chấm dứt hẳn. Cù Hoa hỏi cô sao không ăn, Mục Tĩnh chỉ nói mình không đói rồi ngoảnh đầu ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Tóc của cô bết vào mặt, vừa rồi vì quá lo lắng nên đã bị đổ mồ hôi. Lý do lo lắng của người khác có thể nói ra miệng được, song cô thì lại không thể.
(1) Vào những năm 1960 – 1970, Trung Quốc được chia thành tuyến một, tuyến hai, tuyến ba theo các vị trí chiến lược khác nhau. Tuyến ba là những khu vực lạc hậu về kinh tế và xã hội ở miền Trung và miền Tây, được vận động xây dựng để tăng cường sức mạnh quốc phòng của đất nước, đồng thời cải thiện năng suất sản xuất và đẩy mạnh công nghiệp hóa.
Mục Tĩnh rót thêm một cốc nước cho Cù Hoa. Cô không nhìn vào đôi mắt anh, chỉ nhìn cái cốc chằm chặp rồi nói: “Đêm nay anh về nhà đi.” Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có Cù Hoa nghe thấy.
Điều này nằm ngoài dự liệu của Cù Hoa: “Anh còn tưởng rằng em không mong anh về chứ?”
“Sao có thể thế được?” Mục Tĩnh cân nhắc câu chữ trong đầu, nghĩ xem nên nói như thế nào cho hợp lý. “Nhưng em đâu thể ngày nào cũng giục anh về nhà, như vậy giống như…” Giống như cô có nhu cầu cấp bách với cơ thể anh, mặc dù chuyện ấy với vợ chồng mới cưới là rất đỗi bình thường.
Cô đỏ mặt vì sự nịnh nọt của mình, nhưng Cù Hoa lại nhất thời hiểu lầm. Khuôn mặt đỏ ửng của Mục Tĩnh đã k1ch thích Cù Hoa, anh khóa cửa lại rồi hôn lên môi Mục Tĩnh. Sự hưng phấn của anh truyền sang cả cô. Mục Tĩnh có thể cảm giác được hiểm nguy, nụ hôn của anh lần này còn mạnh bạo hơn nụ hôn ở trong phòng ngủ, ngay cả độ nhạy bén của tay bác sĩ phẫu thuật cô cũng cảm nhận được rõ ràng hơn lúc trước. Một Cù Hoa như thế này, hoàn toàn nằm ngoài kinh nghiệm của Mục Tĩnh. Đây là phòng nghỉ, đồng nghiệp của anh có thể vào tìm anh bất cứ lúc nào. Cù Hoa vừa thực hiện xong một ca mổ kéo dài tám tiếng, bởi vì tập trung tinh thần cao độ trong thời gian dài nên dù mọi việc đã xong anh cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Không có chuyện gì có khả năng giúp anh thả lỏng hơn chuyện hiện tại. Chỉ có hiện tại, anh mới có thể tạm thời trút bỏ đi mọi áp lực.
Mục Tĩnh không thể không nhắc nhở anh: “Đây là bệnh viện.”
“Không ai đến đâu.”
Nhưng mà Mục Tĩnh vẫn kiên trì: “Về nhà được không?”
“Hôm nay anh không về được.” Cù Hoa vẫn tiếp tục hôn lên mặt Mục Tĩnh.
“Đã là của anh rồi, cũng đâu có chạy được, anh vội cái gì?”
Cù Hoa chưa từng nghĩ Mục Tĩnh có thể nói những lời như vậy. Anh cài lại từng chiếc cúc áo một cho Mục Tĩnh, cô cũng để mặc cho anh giúp mình. Mặt cô càng lúc càng đỏ, nhưng nguyên nhân đỏ mặt của cô hoàn toàn không giống với những gì Cù Hoa tưởng.
Nguyên nhân Mục Tĩnh đỏ mặt hơn nửa là vì cô đã phát ngôn ra mấy lời ấy, cô cảm thấy ngượng với chính bản thân mình.
Mục Tĩnh gần như là bỏ chạy khỏi bệnh viện. Ra đến ngoài cổng viện rồi, mặt cô vẫn còn nóng bỏng.
Một mặt cô thấy xấu hổ, mặt khác lại khá yên lòng. Giờ chỉ cần đợi cho tình hình của bà nội ổn định là cô có thể đi đón em trai được rồi.
Ngày thứ hai sau khi bà nội phẫu thuật, Mục Tĩnh xuống bếp nấu nướng từ lúc trời còn chưa hửng. Trong khi nồi cháo sôi liu riu trên bếp, cô trộn nhân để làm bánh bao súp. Khi nhân viên cần vụ Tiểu Tần vào trong bếp nấu cơm, Mục Tĩnh đã gói xong bánh. Tiểu Tần tuổi vẫn còn trẻ, còn gọi Mục Tĩnh là chị. Cậu nhìn bánh bao súp Mục Tĩnh gói, lòng thầm cảm thán mấy cái bánh này chắc cậu chỉ ăn một miếng là hết một cái. So sánh với bánh bao súp của Mục Tĩnh, bánh bao lúc trước cậu làm quả thực là quá thô kệch.
Mục Tĩnh nói với cậu nhân viên cần vụ trẻ tuổi: “Bữa sáng hôm nay tôi làm.”
“Chị Tĩnh, bánh bao chị làm trông đẹp thật đấy.” Cháo cũng rất thơm, ngon hơn cháo cậu nấu nhiều.
“Lát nữa cậu cũng nếm thử đi.”
“Như thế sao được ạ?”
“Có gì mà không được. Năm nay cậu bao tuổi rồi?”
“Hai mốt ạ.”
Còn nhỏ hơn em trai cô. Mục Tĩnh lại nhớ tới em trai mình.
Tiểu Tần gọi ông Cù là thủ trưởng, nhưng lại gọi bà Cù là bác gái, còn Cù Hoa là anh hai. Cậu khá thân với mọi người trong căn nhà này.
Bánh bao súp hấp xong, Mục Tĩnh gắp hai cái ra cho Tiểu Tần ăn trước. Tiểu Tần vội vàng từ chối.
Mục Tĩnh nói với cậu: “Tôi không nói thì không ai biết đâu.”
“Như thế cũng không được ạ.”
Mục Tĩnh nghĩ Tiểu Tần đúng là trung thực thật thà, nếu là em trai cô thì còn lâu mới lo ba cái chuyện đó. Cô nói với Tiểu Tần: “Đây là lần đầu tiên tôi gói, cậu nếm thử xem thế nào, nếu như khó ăn thì bữa này cậu lại nấu lại.”
Tiểu Tần lúc này mới tiếp nhận nhiệm vụ, cắn một miếng bánh bao súp. Đây là lần đầu tiên cậu ăn bánh bao súp một cách nhã nhặn như vậy, mới nhẹ nhàng cắn một miếng, súp đã chảy hết ra ngoài. Cậu ngượng ngùng nhìn Mục Tĩnh, cười cười: “Ăn ngon lắm ạ.”
Cậu nhân viên cần vụ này trước kia chỉ cảm thấy Mục Tĩnh rất đẹp, nhưng là kiểu đẹp xa cách, không ngờ cô lại dễ gần tới vậy.
Tới giờ dùng bữa, cha mẹ chồng của Mục Tĩnh ngồi vào bàn ăn, nhìn vào bữa sáng trên bàn. Tay nghề của Tiểu Tần đương nhiên không đạt đến trình độ này, cách nấu cơm của cậu nhóc đó cũng thật như bản tính của cậu.
“Sáng nay con muốn nấu ít cháo để mang cho bà nội và Cù Hoa, khả năng nấu nướng của con chưa được tốt lắm, cha mẹ nếm thử đi ạ.” Mục Tĩnh vừa nói vừa múc cháo ra bát cho cha mẹ chồng, mời bọn họ ăn bánh bao súp mà cô làm.Bonus
Bánh bao súp