Ánh Huy cầm trái banh thảy vào rổ, em Bin ngồi chơi bên cạnh híp mắt cười khanh khách cũng học chị đưa bàn tay mập mạp cầm banh ném vào. Đầu tuần rồi Ánh Huy chính thức nghỉ hè, chuẩn bị bước vào lớp một. Mấy hôm nay ở nhà, bé phụ mẹ chơi cùng em Bin.
Năm trước nội dọn về quê sống vì không khí nơi đó trong lành lại yên tĩnh, thành phố ồn ào quá bà không thích lắm. Từ ngày nội về quê, Ánh Huy luôn nhớ bà thật nhiều, hè này ba nói cho bé ở lại chơi với nội một tháng, nghe thật là thích. Bé mong sao mau đến cuối tuần là được ba mẹ dẫn về quê chơi với nội.
Nội hiểu Ánh Huy còn hơn cả ba mẹ bé nữa, có lẽ do từ nhỏ bé do một tay bà chăm sóc cũng nên. Biết bé thích ăn bánh đậu, bà liền tự tay xay bột, rang bột ép thành từng chiếc bánh thơm ngon, vị ngọt vừa phải, ăn mãi không chán. Ngoài ra, bà biết thật nhiều câu chuyện hay đầy thú vị khiến bé mê mẩn nhớ mãi. Hôm qua gọi điện hỏi thăm bà, bà nói rảnh về bà kể một câu truyện mới chỉ có bà biết thôi. Haiz! Chờ mong quá đi à!
Rồi ngày cuối tuần đã đến.
Ánh Huy phụ ba mẹ xách túi đựng sữa cho em Bin. Mẹ ôm em, vai đeo một túi xách nhỏ còn ba như thể cây treo đồ, bao lớn bao nhỏ tay cầm không hết thì treo cả lên người, bé thật bái phục ba mình.
Xe khách chực tới, Ánh Huy nhanh chân leo lên xe chọn dãy ghế trống gần cửa sổ. Nơi này vừa hưởng gió mát lại ngắm phong cảnh bên ngoài thỏa thích.
Từ nhà đến quê nội mất hơn hai giờ ngồi xe, ban đầu Ánh Huy còn xông xáo nhìn cảnh bên ngoài, trụ được nữa giờ bé liền dựa đầu vào túi sách ngủ. Chắc sáng dậy sớm quá, ngồi xe mà như thể nằm trên võng thế là bé ngủ một giấc say sưa đến khi ba thức dậy mới lồm cồm bò dậy, dù rằng bước chân còn phiêu phiêu nơi đâu.
Nhà bà nằm trong ngõ hẻm, cách đường nhựa năm trăm mét, ba thuê hai chiếc xe ôm chở cả nhà đến thẳng nhà bà.
Xe ngừng trước chiếc cổng sắt, sơn màu xám bạc, trước sân trồng một dàn thiên lý xanh mướt. Ba thanh toán tiền xe, Ánh Huy nhảy xuống xe vội vã liền bị mẹ mắng, bé cười lấy lòng nói không sao rồi réo gọi lớn.
– Nội ơi, nội ơi…
Một phụ nữ trung niên trong nhà nghe tiếng cháu yêu gọi, liền bỏ dở công việc trong tay đi ra, tươi cười trách móc.
– Mấy đứa về chơi sao không điện thoại để mẹ chuẩn bị cơm trước?
Ba Ánh Huy cười nói.
– Tụi con rảnh về thăm mẹ chứ nói trước lỡ không về được lại khiến mẹ lo.
– Tụi bây cứ nói vậy, giờ trưa rồi… lấy gì cho mấy đứa nhỏ ăn bây giờ? Tụi bây lớn chịu được chứ Ánh Huy còn nhỏ thì chờ sao được.
Biết mẹ chồng lo lắng các cháu đói, mẹ Ánh Huy cười dịu dàng.
– Mẹ cứ để tự tụi con làm, sẽ nhanh thôi ạ.
Rồi quay sang con gái, cô nói.
– Ánh Huy! Con ra sau nhà rửa mặt rồi vào chơi với nội nghe con.
Ánh Huy ngoan ngoãn trả lời mẹ.
– Dạ mẹ.
Cô bé quay sang nội cười lém lĩnh.
– Nội đợi con chút nha!
Bà nhìn cháu gái từ ái gật đầu hỏi.
– Cháu bà tự rửa mặt được không?
Ánh Huy cười khoe khoang.
– Dạ được, con còn biết trông em Bin và quét nhà giúp mẹ nữa đó nội.
Nội Ánh Huy cười tự hào.
– Ừ, Ánh Huy của bà lớn thật rồi, biết giúp mẹ trông em nữa.
Được nội khen, Ánh Huy bẽn lẽn cười rồi nhanh chóng chạy ra sau nhà.
Mẹ Ánh Huy nói với mẹ chồng.
– Ánh Huy chơi với mẹ nhé, con vào trong cho cu Bin ngủ trước.
Bà gật đầu.
– Ừ, con đi làm việc của mình đi.
– Dạ.
Mẹ Ánh Huy ẵm cu Bin vào buồng trong cho uống sữa ru ngủ. Ba Ánh Huy xách túi thức ăn ra vào bếp làm cơm, túi này mẹ Ánh Huy chuẩn bị trước ở nhà rồi nên ba chỉ cần xử lý lại một chút là có một bàn thức ăn thơm ngon, thơm phức.
Ánh Huy rửa mặt xong, đến bên nội ôm cánh tay nài nỉ.
– Nội ơi! Nội kể truyện đã hứa với con lần trước đi!
Cười sủng nịnh với bé, bà gật đầu.
– Được rồi, bà sẽ kể, chịu cháu luôn.
Hai mắt Ánh Huy lấp lánh.
– Hi hi… Vậy nội kể bây giờ luôn đi, đợi đến tối thì lâu lắm.
– Ừ, nào, hai bà cháu mình ra trước hiên ngồi cho mát.
– Dạ.
Ngồi chơi dưới giàn Thiên lý thật lý tưởng, xung quanh không khí mát dịu, trong lành, hít thở thật thoải mái hèn gì nội không chịu về thành phố sống cùng với gia đình bé.
Nơi này đặt một bộ bàn đá, bà bưng ấm trà cùng đĩa bánh mà bé thích ăn đặt lên bàn. Nhìn dĩa bánh thơm ngon, bé cảm ơn bà, giơ bàn tay mới rửa sạch sẽ lấy một chiếc bánh cho vào miệng. Ừm, đã nói bà thương bé thật không ngoa, nói trong tuần này có thể ba mẹ đưa bé về thế là bà liền chuẩn bị bánh để dành cho bé.
Nhìn cháu gái vui vẻ ăn bánh, bà nhấp ngụm trà hắng giọng hỏi.
– Bà kể chuyện nhé!
– Dạ.
Giọng bà trầm trầm cất lên…
Thời xa xưa, rất xưa, tại một xứ sở nọ tên là Hati, cuộc sống nơi đây rất phồn thịnh và thanh bình, khắp nẻo đường luôn rộn vang tiếng ca hát, tiếng nói cười hạnh phúc. Người dân luôn ca ngợi về Đức vua anh minh và Hoàng hậu nhân đức của họ.
Không ai biết được chữ Ngờ, mọi thứ nhanh chóng thay đổi vào một lần vua Xê Rê thuộc đế chế Hi Mê đi ngan sứ sở này. Hắn gặp Hoàng hậu Xixi tham gia Lễ hội Tôn Vinh trẻ em vượt khó. Nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, hắn si mê, trong lòng sôi sục ý chí muốn chiếm hữu. Nhìn nàng rời đi, hắn suy tính làm cách nào để có được nàng, đến nỗi quan cận thần (Quốc sư) gọi vài lần hắn mới nghe thấy. Hắn nhíu mày.
– Chuyện gì?
– Chúng ta đi thôi Hoàng Thượng, chần chờ nữa sẽ không kịp.
– Ừm.
Tại hoàng cung Xi Li Mê xứ Hi Mê.
Từ ngày đi xứ về, quan cận thần Hê Mên thấy Hoàng thượng hay trầm tư, cau mày thở dài nên phân ưu. Được quan tâm phúc lo lắng, Xê Rê giải bày nỗi lòng. Nghe xong, Hê Mên cười xấu xa.
– Hoàng thượng! Chuyện đó không có gì khó, Xứ Hati luôn chuộn hòa bình nên quân đội rất yếu. Ngài chỉ cần phái năm trăm binh mã là đủ thôn tín Xứ sở đó rồi. Người xem, vừa mở rộng chư hầu cống nạp hằng năm, lại vừa có người đẹp trong tay…
Vua Xê Rê thở dài.
– Nếu chỉ như thế ta không lo nghĩ, chỉ sợ nàng tuyệt mệnh theo tên Naori đáng ghét ấy.
Hê Mên nhíu chặt chân mày rồi dần dãn ra, ánh mắt ánh lên sự nham hiểm.
– Hoàng thượng, thần có ý này…
Hắn thầm thì vào tai Xê Rê, nghe xong tiêu cự mắt Xê Rê phát sáng hài lòng.
Tại hoàng cung Rô Mi xứ Hati.
Vua Naori đi qua, đi lại trước mặt thừa tướng Hari. Nội tâm lo lắng tột độ, chàng không biết Xixi có bệnh gì mà lại ngất xỉu. Nhìn Hoàng thượng lo lắng thái quá, Thừa tướng trấn an.
– Hoàng thượng bình tĩnh, có thái y bên trong nên sẽ không có chuyện gì đâu.
Chàng trừng Thừa tướng ngầm mắng “Trong đó không phải thê tử ông nên ông nói hay lắm!” Bị hoàng thượng trừng mắt cảnh cáo, ông chỉ cười khổ, la hét trong lòng “Hoàng thượng không mệt, nhưng thần mệt. Người cứ đi tới đi lui khiến thần choáng, hoa cả mắt rồi!”
Sau một khắc (14.4 phút) Quan ngự y bưng hòm thuốc đi ra, Hoàng thượng vội hỏi.
– Hoàng hậu tỉnh chưa? Nàng bệnh gì? Sẽ không sao chứ?
Quan ngự y cung kính, từ tốn trả lời.
– Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu rất khỏe…
Nhìn Hoàng thượng muốn bạo phát “Vậy tại sao lại bị ngất” Thì Quan ngự y tiếp tục nói.
– … Lúc nãy Hoàng hậu bị ngất là do lệnh bà đã mang long thai. Gần đây có lẽ người vất vả chuyện thăm hỏi dân tình, nghỉ ngơi không đủ dẫn đến ngất thôi, Hoàng thượng hãy yên tâm.
Xác nhận hoàng hậu không bị bệnh lại có tin vui, vua Naori sảng khoái ban thưởng cho ngự y rồi nhanh vào thăm Hoàng hậu. Thừa tướng chúc mừng Hoàng thượng, Ông cho người lấy ngân lượng ban thưởng cùng tiễn Quan ngự y về Thái y viện. Ông dặn dò, an bài mọi việc xong mới hồi phủ nghỉ ngơi. Ngồi kiệu trở về phủ, Thừa tướng tràn đầy hân hoan “Thật tốt, Hoàng thượng sắp có hậu nhân, Ta đã không phụ tâm nguyện tiên hoàng giao phó, cầu mong mọi việc đều tốt đẹp”.
Hôm sau, tại điện ngọc xứ Hati.
Buổi sớm thượng triều, tất cả triều thần hoan hỷ chúc mừng Hoàng thượng. Sau sự kiện chúc mừng, các Quan đại thần tiếp tục báo cáo dân tình, sự vụ trong Xứ chờ Hoàng thượng phê duyệt. Mọi người bận đàm luận thì nhận tin cấp báo từ biên cương.
– Bẩm Hoàng thượng, có thư từ Đế chế Hi Mê gửi tới.
– Trình đây ta xem thử.
Đọc xong thư, tâm trạng vua Naori trầm xuống, các quan đại thần nhìn nhau, họ không biết trong thư nói gì khiến tâm trạng Hoàng thượng đột nhiên tồi tệ như vậy. Hoàng thượng im lặng không muốn bất cứ ai hỏi về bức thư ấy nên mọi người đè nén thắc mắc, rời cung trong lo lắng.
Vua Naori một mình dạo vườn Phượng uyển, cảnh đẹp yên bình trái ngược tâm trạng rối bời trong lòng của chàng. Lúc này chàng thật sự phẫn nộ, đau đớn, lo lắng đan xen… “Vì điều gì hắn ta lại ra lệnh như thế đối với ta?”
Thoảng trong gió mùi hương thơm dịu nhẹ quen thuộc khiến chàng tỉnh táo. Thấy hoàng hậu đứng yên một góc lẳng lặng dõi theo mình. Nàng mặc trang phục đơn, không choàng áo khoát ngoài, nhíu mày, tiến đến chàng nhẹ giọng trách cứ.
– Sáng sớm lạnh, nàng ra đây sao không mặc thêm áo choàng?
Lấy áo của mình choàng cho nàng, Hoàng hậu nhìn cử chỉ quan tâm của chàng, nàng hỏi thăm.
– Hoàng thượng có tâm sự sao?
Nhìn vào mắt nàng, chàng trả lời.
– Không có! Nàng đừng lo lắng, điều quan trọng lúc này là nàng đừng suy nghĩ gì cả, sẽ hại đến sức khỏe biết không?
– Thiếp biết thưa Hoàng thượng, nhưng thiếp lo cho chàng lắm! Nếu có việc khó giải quyết thì người nên chia sẻ cùng các Đại thần tìm cách giải quyết…
Biết nàng lo lắng cho mình, Vua Naori ôm lấy nàng.
– Ta biết phải làm gì, có nàng ở bên ta mãn nguyện rồi Xixi à.
—— ———- ———-
Sau ngày nhận tín thư từ Hi mê tâm tình vua Naori luôn không tốt dù được Hoàng hậu khuyên nhủ. Hàng ngày chàng vẫn thượng triều, giải quyết sự vụ trong Xứ cho đến khi không chịu nổi áp lực trong lòng chàng cất tiếng hỏi các Quan Đại thần.
– Các khanh phân tích cho trẫm, nếu quân Hi Mê xâm lược Xứ ta… quân đội chúng ta chống đỡ được bao lâu? Liệu có hy vọng thắng không?