Cô bắt taxi về nhà, nhưng xe chỉ chạy được tầm mười phút thì bị hai chiếc xe màu đen vượt lên chắn đường khiến bác tài xế taxi phải phanh gấp, may mắn là cô có cài dây an toàn nếu không thì chắc trên trán đã sưng một cục rồi. Bình tĩnh nhìn bảng số của hai chiếc xe kia, Cẩn Mai thở dài, trả tiền cho bác tài sau đó xuống xe. Bác tài còn lo lắng hỏi cô ổn không, chắc ông ấy nghĩ rằng kia là xã hội đen.
Cẩn Mai đi vào lề đường, hai chiếc xe kia cũng mở cửa, bước ra một tốp người đi đến cạnh cô, Cô xoa cái đầu đang đau vì trận khóc vừa rồi của mình. “Mấy người có biết chặn đầu xe rất nguy hiểm không? Lỡ như tôi bị thương, mấy người đền nổi không?”
“Làm gì căng vậy em gái ngốc?” Lạc Thiên Ân bước lên, vệ sĩ liền tách ra hai hàng. Anh cười cười. “Mới hơn tháng không gặp mà em trở nên gầy thế này rồi, chắc là rất cực khổ nhỉ?”
“Đều nhờ ơn của anh ban.” Cẩn Mai lườm Lạc Thiên Ân một cái.
“Vậy giờ anh trai tốt bụng rút lại ân huệ này.”
“Có ý gì?”
“Ông ngoại muốn anh tới đây đưa em về cho bằng được.” Nói tới đây, Lạc Thiên Ân lại có phần u sầu. Cẩn Mai là con gái cưng của nhà họ Phan, mà anh là con trai trưởng cũng là cháu đích tôn lại không khác gì con ghẻ. Cẩn Mai vừa rời khỏi nhà thì ông ngoại và cha mẹ liền lập thành hội đồng thẩm vấn ngày đêm tra khảo anh, khi biết cô đến Joyce thì thương xót không thôi ra lệnh cho anh phải đưa bằng được Cẩn Mai về nếu không thì anh cũng không cần về nữa.
Ôi… nghĩ mà đau lòng.
Cô cười. “Có phải đã bị mắng một trận rất lâu không?”
“Không phải một trận rất lâu mà là nhiều trận rất lâu.”
Cô vừa nghe xong thì cũng cảm thấy áy náy một chút. “Nhưng giờ em không về được.”
“Chuyện ở đây anh sẽ cho người giải thích với Cố Tư Vũ, em ngoan ngoãn theo anh về, vụ đánh cược giữa chúng ta hủy bỏ, thế nào?”
“Không được.” Cẩn Mai rất quyết tâm. “Em phải giải quyết cho xong vụ nội gián lần này, cho dù không có vụ đánh cược thì đó cũng là công sức mà em bỏ ra, em nhất định phải làm cho ra lẽ.”
Lạc Thiên Ân biết không khuyên nhủ được cô, đành thỏa hiệp. “Được, anh cho mày thêm chút thời gian, dù gì thành Cát An cũng đẹp như vậy, anh mày cũng tranh thủ đi thưởng thức một chút. Có chuyện gì cứ phát tín hiệu GPS cho anh, hiểu chưa con ngốc.”
“Anh mới ngốc!” Cẩn Mai nghiến răng.
Lạc Thiên Ân hả hê rời đi.
Cẩn Mai đi bộ về nhà, lúc lên cầu thang thì cô nghe loáng thoáng tiếng bước chân liền quay lại quan sát. Rõ ràng là tiếng chân nhưng sao lại không có ai? “Lại là mấy người, không cần đi theo tôi có nghe chưa?”
Nghĩ là vệ sĩ mà Lạc Thiên Ân cho đi theo nên Cẩn Mai bước xuống cầu thang, không ngờ tới một khúc cua thị cô bị túm lấy từ phía sau, miệng bị một thứ gì đó bịt lại nhưng rất nhanh liền không còn cảm giác.
Trong không khí đều là mùi ẩm mốc, mùi đất, ý thức dần được khôi phục, cô mở mắt… đây là đâu?
Hoàn cảnh xung quanh tồi tàn, một ngôi nhà bị bỏ hoang, cô bị trói hai tay và chân trên một cái ghế gỗ cũ kĩ. Cách cô vài bước cô một người đang ngồi quay lưng về phía cô.
“Anh là ai?”
Người đó nghe âm thanh, quay lại. Cẩn Mai lại cảm thấy cô từng gặp anh ta ở đâu rồi… tầng 8, bộ phận xử lý khủng hoảng của Joyce, Vương Phát?
“Không ngờ là anh, Joyce xảy ra biến cố, mọi người đều đổ dồn sự nghi ngờ về phía nhân viên mới được tuyển vào nhưng hóa ra nội gián thật sự lại là người cốt cựu lâu năm trong công ty.”
Vương Phát không tỏ thái độ gì, chỉ bình tĩnh hỏi. “Bằng chứng quan trọng mà cô nắm đang ở đâu?”
“Cố Nam Phong đã cho anh bao nhiêu tiền để anh làm việc này?” Đối với Vương Phát Cẩn Mai lại có chút tức giận. “Trong chuyện này, tôi là người phụ trách chính, một khi xảy ra chuyện thì người chịu trách nhiệm nặng nề nhất sẽ là tôi. Đối với một nhà thiết kế mà nói thì tội danh ăn cắp bản quyền là một vết nhơ cả đời cũng không thể rửa sạch, anh muốn đổ hết tất cả lên đầu tôi.”
“Có trách, thì trách cô xuất hiện không đúng thời điểm.” Vương Phát trả lời, biểu cảm anh ta có chút trốn tránh. “Mỗi người đều có cái khó riêng.”
“Cái khó của anh là nằm ở chữ tiền, bị tiền sai khiến.” Cẩn Mai vừa nói, hai tay phía sau lại vừa dùng sức, cố gắng làm cho nút thắt của dây thừng lỏng đi.
“Tôi không làm mọi thứ vì tiền, chưa từng.” Vương Phát gượng gạo cười. “Cố Tư Vũ là một thiên tài kinh tế, cậu ấy là đàn anh hơn tôi hai khóa, là thần tượng của tôi. Tôi cũng từng là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, chưa từng nghĩ tới chuyện phẩn bội lại Joyce. Nhưng cũng chính là nhà họ Cố bọn họ ép tôi làm những chuyện đáng khinh bỉ này. Hai anh em Cố gia bất hòa, trước giờ luôn đấu đá lẫn nhau, tôi cũng chỉ là không may mắn trở thành con cờ trong tay Cố Nam Phong. Suy cho cùng thì nhiệt huyết cũng không quan trọng bằng vợ con tôi.”
“Nếu anh chịu đứng ra nhận tội, Cố Tư Vũ sẽ bảo vệ anh.”
“Bảo vệ tôi?” Vương Phát cười một tràn dài. “Mấy năm nay lăn lộn trong thế giới xa xỉ này tôi đã lãnh ngộ đủ sự tàn nhẫn của kẻ có tiền rồi, Cố Tư Vũ lại càng không có khả năng, cậu ấy căm ghét nhất là kẻ phản bội, nói không chừng còn muốn giết chết tôi…Lani, tôi biết chuyện lần này bất công với cô, nhưng thế giới này không có sự công bằng đâu, cô ngoan ngoãn giao ra số tư liệu còn lại trong tay đi.”
Sợi dây có dấu hiệu nới lỏng, cô cắn răng dùng thêm chút sức lực nữa. “Vương Phát, anh còn vợ con đúng không? Anh cũng không muốn sau này con anh lớn lên lại biết cha mình là người tiếp tay cho kẻ xấu, hơn nữa bắt cóc một cô gái, anh không muốn đúng không? Vương Phát, thật ra anh còn đường quay lại vậy hà cớ gì anh cứ mãi đâm đầu vào sai lầm chứ?”
“Tôi không có thời gian nói đạo lý với cô, Cố Nam Phong đang cho người bao vây nha tôi, vợ con tôi trước mắt cần được an toàn.”
Vương Phát lấy ra một con dao đi tới kề sát cổ cô, trở nên hung hăng hơn. “Nói mau, số tư liệu còn lại cô cất ở đâu?”
Cẩn Mai hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh. “Anh bình tĩnh… số tư liệu đó nằm trong một cái USB, ở trong túi xách của tôi.
Vương Phát nghe vậy liền quay lưng đi tới chỗ túi xách của cô lục lọi. Cẩn Mai bên này cũng đồng thời thoát khỏi sợi dây thừng, hai tay được tự do cô liền phát tín hiệu GPS cho Lạc Thiên Ân và Cố Tư Vũ.
Vương Phát quay lại nhìn thấy cảnh này thì hùng hổ xông tới đẩy mạnh cô, khiến điện thoại trong tay cô văng ra đất còn bản thân thì bật ngửa té về phía sau, đau đến mức chảy nước mắt. “Khốn khiếp, anh biết tôi là ai không hả?”
Từ nhỏ cô đã được nuông chiều cực độ, trưởng bối trong nhà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ấy vậy mà giờ đây bị một tên ất ơ ở đâu ra làm bị thương.
“Tôi cảnh cáo cô, còn dám giở trò tôi không chắc sẽ để lại bao nhiêu vết thương trên người cô đâu.” Vương Phát đứng yên nhìn Cẩn Mai nằm dưới đất. “Nói mau, USB ở đâu?”
Cô cười lạnh. “Không có USB nào cả, tất cả chỉ là cái bẫy tôi bày ra đợi anh lao vào thôi.”
Vương Phát nghe xong thì sắc mặt chuyển đổi, trở nên hung dữ hơn kéo cô ngồi dậy. “Cô dám lừa tôi…đáng chết.”
Cây dao trong tay anh ta vung lên, đúng lúc này bên ngoài có tiếng xe thắng lại, rất nhiều tiếng bước chân đang đi về phía này. Vương Phát hốt hoảng không thể đem theo Cẩn Mai vậy nên liền mạnh tay đánh ngất cô sau đó phóng qua cửa sổ thoát thân.
“Tiểu Mai!” Lạc Thiên Ân chạy tới, bế cô lên nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà hoang.
Không lâu sau khi người nhà họ Phan rời đi, người của Cố Tư Vũ cũng xông vào, nhưng bên trong đã không còn ai. Cố Tư Vũ đi tới chỗ túi xách của cô vẫn còn trên bàn đã bị lục tung lên, đại khái anh cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra ở đây, sắc mặt thoáng chốc trở nên đằng đằng sát khí. “Chia ra tìm cho bằng được.”
“Dạ!” Thuộc hạ của anh nhanh chóng tản ra.
Trương Trình vô tình đạp lên một vật, cúi xuống nhặt lên. “Cậu chủ, cái điện thoại này có phải của Lani không?”
Cố Tư Vũ giơ tay, Trương Trình liền đem điện thoại để vào trong tay của anh. Điện thoại bị rơi mạnh, màn hình có hơi nứt ra nhưng vẫn không hư hỏng. Anh mở màn hình khóa ra, có đặt mật khẩu mở khóa. Nhưng thứ khiến anh nhìn chằm chằm vào lại là hình nền màn hình khóa, đó là một cô gái đang giơ ngón tay chữ V. Trong ảnh cô cười thật tươi,đôi mắt to tròn ngây thơ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh thoát, các đường nét cũng nhẹ nhàng, trẻ trung và đầy sức sống.
“Đây là…Lani sao?” Trương Trình gài đầu. “Sao cô ấy nói rằng vì xấu nên mới đeo đồ che mặt. Vẻ đẹp ngọt ngào thanh thuần này giống hệt mẫu em gái nhà bên vậy.”
Cố Tư Vũ lạnh lùng nhìn anh ta sau đó cầm một cái ví nhỏ bị rơi ra từ túi xách kia mở ra xem, bên trong có chứng minh thư cùng với một số giấy tờ tùy thân khác. Anh chau mày, đọc từng chữ. “Phan Cẩn Mai, 20 tuổi, thành Bách Nhật…”
Trương Trình xoa đầu, hình như anh nghe tới cái tên này ở đâu rồi, hơn nữa gương mặt của Lani cũng nhìn rất quen. “Có phải là thiên kim tiểu thư của nhà họ Phan không?”
Cố Tư Vũ không trả lời, xem ra giờ anh chỉ nên chờ đợi câu giải thích từ nhà họ Phan thôi.