“Sau đại tiệc thương mại, đã có năm cổ đông đồng ý rót vốn vào Phan thị, kéo giá trị gia tăng của cổ phiếu Phan thị lên 0,5%, trước mắt thì giá cổ phiếu đang ở ngưỡng an toàn.” Lạc Thiên Ân cuối cùng cũng đồng ý tham gia giải quyết chuyện ở Phan thị. Anh đọc xong báo cáo sau đó nhìn sang Cẩn Mai, lại thấy cô em gái mình thơ thẩn cúi đầu không phản ứng gì thì nhích lại gần. “Cẩn Mai, Phan Cẩn Mai, này…”
“Anh làm cái gì thế.” Cẩn Mai giật mình, quay lại nhíu mày.
“Còn hỏi anh làm gì? Nãy giờ em có nghe anh đọc báo cáo không đấy?”
Cẩn Mai điều chỉnh tư thế ngồi lại, có chút mất tự nhiên. “Sao lại không nghe thấy.”
Lạc Thiên Ân lườm cô, ném xấp giấy tờ lên bàn. “Cũng phải thừa nhận em cũng có bản lĩnh thật, chỉ tùy tiện tham gia tiệc tùng đã có thể kéo về cổ đông đồng ý đầu tư vào công ty. Ngược lại nếu anh đây ra tay chắc chắn sẽ có thêm cổ đông nữ cho Phan thị rồi, như vậy thì quá tốt, mấy buổi họp thường niên sẽ không phải toàn nhìn đám lão già khô khan đó.”
Cẩn Mai hắng giọng, hừ một tiếng. “Em đã xem báo cáo rồi, kết quả này so với trước kia của Phan thị cũng không thấm thía gì. Con số này chỉ chứng mình công ty sử dụng vốn cổ đông kém hiệu quả hơn so với cùng kỳ năm ngoái. Năm nay Phan thị có kết quả kinh doanh không thuận lợi khi lợi nhuận bị giảm, hàng tồn kho còn nhiều nên ảnh hưởng xấu đến khả năng thanh toán, các tỷ suất sinh lời đều giảm. Những chuyện này đem lại quá nhiều nguy cơ, có lẽ chúng ta không thể đạt kì vọng của ông ngoại rồi.”
Lạc Thiên Ân gật đầu, lại nhìn tới cô với ánh mắt kì quái. “Hôm nay mày bị làm sao thế? Trong phòng có bật điều hòa sao lại đeo cái khăn choàng kín cổ thế kia? Có phải bị cảm không? Anh nghe giọng mày hơi khàn đấy. hay là gọi bác sĩ tới.”
“Không phải là trẻ con, sao có mỗi chuyện bé tí lại đi gọi bác sĩ?” Cẩn Mai nhíu mày, không tự nhiên, mặt cũng vô thức ửng đỏ. “Anh mau đi tổ chức cuộc họp cổ đông thông báo kết quả tài chính năm nay của Phan thị, để tránh mấy lão già đó hoang mang.”
Lạc Thiên Ân nửa ngờ nửa vực rời khỏi.
Cẩn Mai thờ phào nhẹ nhõm, cố gắng đứng lên, lê cơ thể rã rời của mình tới chiếc giường êm ái ngã người lên đó.
Cô tháo bỏ khăn choàng cổ của mình, để lộ chiếc cổ chằng chịt vết đỏ. Cẩn Mai dùng camera của điện thoại quan sát chúng, thật không thể tin được đây là cơ thể của cô hiện tại. Nếu như để Lạc Thiên Ân hay người ngoài nhìn thấy thì rắc rối to.
Đêm hôm qua quả thật quá kịch liệt, hiện tại hồi tưởng Cẩn Mai cũng tự hỏi bản thân không biết có bao nhiêu dũng khí để làm chuyện đó.
Cả hai người ngã xuống chiếc giường lớn hình thành nên tư thế cô ngồi trên bụng anh, chiếc váy ngắn cũng bị xốc lên tới đùi, dường như Cố Tư Vũ không ngờ tới cô lại bạo gan như vậy, anh thoáng chốc đờ người. Cẩn Mai lúc đó lại không khác gì một sắc nữ phong tình, cô chủ động hôn môi anh, sau đó cố tình trêu chọc một hồi. Tới lúc bàn tay anh không thể tự chủ được mà ôm lấy eo nhỏ của cô, Cẩn Mai nở nụ cười, cắn vào môi anh nói nhỏ. “Cố Tư Vũ, anh không được động, chỉ cần anh động, em sẽ bỏ đi ngay.”
Lúc đó cô có thể nhìn thấy biểu cảm túng quẫn của anh, Cố Tư Vũ thật sự không động tay chân với cô, để mặc cô ở trên người mình tùy tiện giở trò. Cô không có kinh nghiệm nhưng trong người lại có men rượu khiến cho cô trở nên to gan lớn mật, sự trúc trắc ngược lại làm Cố Tư Vũ như muốn phát điên. Cẩn Mai trên người anh như một con bạch xà trắng đang thi triển yêu phép, mái tóc cô rối loạn, bàn tay mềm mại cởi từng cúc áo sơ mi trắng, động tác không nhanh không chậm ngược lại khiến Cố Tư Vũ trở nên gấp gáp.
Cẩn Mai lại thích thú mà cười trên sự đau khổ của anh, cho dù nôn nóng nhưng Cố Tư Vũ vẫn không động đậy, chỉ cắn răng nhẫn nhịn sự khiêu khích của cô. Đây là cô muốn trừng phạt anh, trừng phạt anh đã dạt cô ra khỏi kế hoạch của mình, trừng phạt anh dấu cô mọi chuyện mà chịu đựng một mình, trừng phạt anh dám trước mặt cô thân mật với người phụ nữ khác.
Vào lúc đó Cẩn Mai quả thật như tu luyện thành tinh, quyền rũ mê người, phong tình vạn chủng, ở bên tai Cố Tư Vũ nói rõ ràng từng chữ. “Cố Tư Vũ, sau này còn dám trước mặt em nắm tay người phụ nữ khác không?”
Hơi thở anh loạn nhịp, ánh mắt đen tối nhìn cô, gằn từng chữ. “Sau lưng cũng không dám.”
Cẩn Mai hài lòng bật cười, tuy nhiên vẫn gạt bàn tay anh muốn ôm lấy mình ra, tiếp tục hôn lên môi anh như một phần thưởng cho câu trả lời vừa rồi.
Một dòng điện dường như dần dần lan tỏa từ trái tim ra tới toàn thân, Cẩn Mai vốn dĩ chỉ định trừng phạt anh nhưng dần dần Cố Tư Vũ đảo khách thành chủ từ lúc nào không hay. Cô nghe thấy tiếng anh mắng người, đại khái là vì đè nén quá nên mới vô thức thốt ra một câu, cuối cùng cũng không nằm yên để cô trêu chọc nữa, dễ dàng xoay người đè cô dưới thân. Cẩn Mai ban đầu còn là nữ hoàng thao túng cuộc chơi, hiện tại lại không khác gì một món quà quý giá nằm trên mâm cổ đợi ác ma dung nạp vào cơ thể. Chiếc váy lụa của cô bị trút bỏ, từng vị trí trên người dường như đều nhuốm hơi thở tham lam của người đàn ông. Trong mơ hồ, sự mẫn cảm khiến cô trở nên run rẩy, Cẩn Mai lại bắt đầu hoảng sợ loại cảm giác này, cô vặn vẹo muốn né tránh lại bị Cố Tư Vũ giữ lại. Ánh mắt anh hoàn toàn nhuốm đậm khao khát mãnh liệt, trong lúc mơ mơ hồ hồ cô vẫn nghe thấy âm thanh khàn khàn của anh.
“Mai Mai, em chạy không thoát.”
Cẩn Mai không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu trận, như bị từng cơn sóng đánh qua đánh lại trôi dạt giữa biến khơi không thấy bờ bến. Cô bắt đầu hối hận khi trêu chọc Cố Tư Vũ, anh giống như biến thành một người khác, không chút ôn nhu cùng điềm đạm nào, mạnh mẽ trói buột cô dưới thân, khí thế bá đạo đầy tính chiếm hữu như một con sói đầu đàn, từng động tác từng ánh mắt đều thể hiện rõ vẻ tham lam tàn phá địa bàn của mình.
Cho tới khi cơn đau ập tới, Cẩn Mai cuối cùng cùng bật khóc, cô cũng từng nghe nói loại chuyện này làm lần đầu sẽ rất đau nhưng lại không ngờ lại tới mức này. Cố Tư Vũ cũng không thoải mái hơn, dường như anh cũng đau, cô có thể cảm nhận được anh hôn lên từng giọt nước mắt của cô. Linh hồn cô lần nữa cũng trôi dạt theo gió mây, thân thể này như không còn là của cô nữa.
Cho tới khi cô khó khăn mở mắt, phát hiện Cố Tư Vũ bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng. Người đàn ông vì được thỏa mãn mà biểu tình khi ngủ cũng ôn hòa hơn, ngược lại là cô, chỉ cần động đậy là cảm thấy đau nhứt. Cô mặc chiếc váy lụa màu trắng, khó khăn rời khỏi khách sạn, khi quay về nhà còn phải lén lúc sợ rằng bị dì Phương hay ai đó phát hiện lại thắc mắc vì sao cả đêm cô không về.
Cho tới hiện tại, cả cơ thể vẫn còn trong tình trạng rã rời khó chịu. Cẩn Mai thở dài, lăn qua lộn lại trên giường tầm nửa tiếng mới chịu đứng lên đi vào phòng tắm. Dòng nước ấm len lỏi trên từng tất da vẫn còn đầy những dấu vết ái muội khó lý giải trên người cô, Cẩn Mai cũng không dám nhìn bản thân mình trong gương. Lúc cô từ phòng tắm trở ra, điện thoại trên bàn đang reo.
Là Cố Tư Vũ.
Cẩn Mai giật mình, suýt chút đã ném điện thoại đi. Mặt cô nóng ran, sau một hồi đấu tranh thì nhắm bắt nhận điện thoại.
Tiếng nhạc chuông tắt hẳn, không gian giữa hai đầu dây lại yên tĩnh. Cẩn Mai dường như nghe thấy giọng cười của Cố Tư Vũ, âm thanh trầm thấp của anh truyền từ điện thoại tới.
“Nha đầu vô trách nhiệm, sao lại bỏ anh ở lại một mình chứ?”
Cẩn Mai mím môi, cô không hiểu nổi tư duy của anh. Rõ ràng hiện tại cô là người chịu thiệt thòi mới đúng, ngay cả nhấc tay nâng chân cũng khó khăn thậm chí còn phải ăn mặc như bao bố ra ngoài đường thì anh hoàn toàn ngược lại, tinh thần cũng rất tốt, vậy mà còn dám nói cô vô trách nhiệm? “Em cũng không thể cùng anh rời khỏi khách sạn được, nếu như bị phóng viên chụp được, kế hoạch của anh chẳng phải đổ sông đổ biển sao?”
Cố Tư Vũ im lặng giây lát, sau đó anh khẽ thở dài. “Em nghỉ ngơi đi, yên tâm, anh sẽ kết thúc những chuyện này sớm thôi.”
“Tư Vũ…” Cẩn Mai ngập ngừng, cuối cùng đem lời trong lòng nói ra. “Mọi chuyện phải cẩn thận, không được kích động mà làm sai, thù hận thật ra không tốt đối với tâm tính của một người nhưng suy đi nghĩ lại em cảm thấy vẫn nên có một cái kết cho ân oán này. Vì vậy, em ủng hộ anh.”
“Cảm ơn em.” Ngữ khí của anh ôn hòa, cảm động. “Sau chuyện này, anh vẫn còn một chuyện muốn giải quyết.”
“Là chuyện gì?” Cô hỏi.
“Cưới em về nhà, chỉ chờ em đồng ý.”
Cẩn Mai mỉm cười, trong phút chốc cảm thấy lâng lâng, đây là…anh đang cầu hôn sao? Không nến không hoa, chỉ đơn thuần là một câu nói nhưng cô lại cảm thấy đây là lời cầu hôn chân thành hơn bất kì một hình thức phô trương nào.
Cả hai người im lặng, trong không gian dường như tràn ngập màu hồng và sự ấm áp. Điện thoại vẫn không ngắt kết nối.