Trong không gian quán cà phê yên tĩnh, vang lên những bản tình ca êm tai. Cẩn Mai tựa đầu vào vai lên, cô hỏi. “Tại sao lúc đó anh mất tích vậy? Em nhớ anh đi tìm thức ăn…nhưng chưa kịp đợi anh về cảnh sát đã tới đưa em đi… không gặp được anh em rất lo lắng, sợ anh bị dã thú ăn rồi.”
Cố Tư Vũ ôm lấy bờ vai gầy của cô, hơi siết chặt. “Hôm đó anh nhìn thấy bọn họ đưa em đi, nhưng nếu anh xuất hiện thì sao? Bọn sẽ đưa anh về sở cảnh sát sau đó làm thủ tục trả về cô nhi viện.”
“Ít ra anh cũng phải phát một chút tín hiệu để em biết anh vẫn ổn.” Cẩn Mai ngẩng đầu, nhíu mày bất mãn.
“Không lâu sau đó nhà họ Cố tìm được anh, đưa anh quay về. Từ đó lại thêm một khoảng thời gian tồi tệ, Trịnh Ân ghét anh, anh cũng không muốn nhìn sắc mặt người khác mà sống vì vậy đã đăng kí vào một ngôi trường nội trú. Từ đó chỉ biết kiên trì cố gắng, sau khi tốt nghiệp đã lập ra Joyce.” Giọng anh không nhanh không chậm, những chuyện đã trải qua theo lời anh kể lại khiến cô có cảm giác như tất cả đều chỉ là một đoạn phim chiếu lại. Vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng bình thản.
Thấy Cẩn Mai không lên tiếng, anh cúi đầu nhìn cô. “Rất lo cho anh à?”
Cô bĩu môi, dùng tay véo vào cánh tay anh một phát. “Nếu như em biết anh trở thành đại ác ma thích trừ tiền lương người khác em đã không thèm lo cho anh rồi.”
“Chỉ trừ của em vài đồng lương em lại ghi thù anh tới tận bây giờ. Phan tiểu thư, em cũng nhỏ mọn quá rồi.” Anh cười khổ, không chút nhân nhượng đáp trả cô.
“Hơ, Cố Tư Vũ, nói thật đi, có phải anh đã thích em từ lúc gặp nhau trong núi không?”
Anh nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi hỏi ngược. “Em nhìn anh giống người dễ dàng thích người khác sao?”
“Anh…”
“Ngoại trừ em.”
Cô mím môi, sau đó cũng phì cười giơ ngón tay số một ra tỏ ý khen ngợi. “Chủ tịch, anh vừa đánh vừa xoa, đẳng cấp đấy.”
Cố Tư Vũ xoa nhẹ mái tóc cô, ý tứ ôn nhu vô hạn. Một lúc sau anh lại hỏi. “Khi nãy em nói không thích thành Bách Nhật, tại sao?”
Ánh sáng trong mắt cô dần lắng xuống, khẽ thở dài. “Sau chuyện năm đó, em bị ám ảnh tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rằng em mặc chứng sợ hãi và không muốn giao tiếp với bất kì ai. Vì thân phận nên quanh em cũng không có bạn bè thân thiết, lúc đó chỉ có Tử Sâm cùng em nói chuyện mới khiến tình trạng của em đỡ hơn. Trong thời gian em phong bế chính mình, thật ra cũng có vô số lần em muốn thoát khỏi sự sợ hãi và ám ảnh đó. Nhưng thành phố này ngột ngạt tới mức khiến em cảm giác không có sự sống, tất cả những âm thanh cầu cứu trong tận đáy lòng của em như bị những khối bê tông cốt thép ngoài kia chắn lại.”
Có vẻ như con người đa số đều dùng giọng điệu rất thản nhiên như kể về bi kịch của người khác để nói về câu chuyện của chính bản thân mình. Tất cả mọi chuyện tệ hại nhất vào thời điểm đó đến tận mãi về sau này lại chỉ như nước chảy mây trôi, nhạt nhòa theo năm tháng. Thế nên mới nói cuộc đời không thể đoán trước được, có thể hôm nay bạn cho rằng là ngày tàn của chính mình thì sang ngày mai lại có thể là một khởi đầu tốt đẹp hơn.
Đầu mày Cố Tư Vũ hơi nhíu, anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh cũa cô nhẹ nhàng truyền sang chút hơi ấm. Trong lòng dấy lên những cơn đau nhói mơ hồ, dường như anh có thể cảm nhận được cô gái của anh vào thời điểm đó đã trải qua chuyện tồi tệ đến mức nào.
“Nhưng em vẫn có thể vượt qua giai đoạn đó, và trở thành em của ngày hôm nay. Nha đầu, đã rất giỏi rồi.”
“Anh cũng rất giỏi mà, có thể trở thành chủ tịch Cố, tuy tính tình không tốt lắm nhưng cũng là rất giỏi.” Cẩn Mai khẽ cười, xua đi bầu không khí có phần nặng nề bằng một câu nói đùa.
“Nha đầu này rất thích mỉa mai anh nhỉ?” Cố Tư Vũ búng tay một cái lên cái trán nhỏ của cô, sau đó trực tiếp đem cô ôm vào lòng. “Sau này dù cho chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để em một mình chịu đựng.”
Hàng mi dài của Cẩn Mai nhẹ nhàng rung động. “Anh cũng không được chịu một mình. Chúng ta giao kèo, sau này dù cho chuyện gì xảy ra cũng phải cùng nhau đối mặt. Phan Cẩn Mai em không phải người vô dụng chỉ biết nấp sau lưng anh để anh bảo vệ, em cũng có thể bảo vệ anh đấy.”
Cố Tư Vũ nhìn cô một lúc, sau đó anh lên tiếng, ngữ khí kiên định, duy nhất một chữ. “Được.”
...…
...
Vào buổi chiều, Cẩn Mai dẫn Cố Tư Vũ tới một khu phố dành cho người đi bộ. Nơi này có vẻ khá cổ kính, bức tường cũng được phủ đầy rong rêu, hoàn toàn khác biệt với sự hiện đại hào nhoáng của thành Bách Nhật. Con dốc đi lên khá cao, ban đầu là cô hào hứng kéo Cố Tư Vũ đi sau đó không lâu lại thành anh kéo cô đi.
Nhưng Cẩn Mai vẫn còn sưc để luyên thuyên, cô kể với anh về chuyện lúc trước. “Trước đây nơi này không đông đúc thế này đâu, trong một lần ra ngoài em đã trốn vệ sĩ chạy tới đây chơi. Lúc đó có một đám con nít đang đứng đo chiều cao ở đâu đây nên em cũng tham gia, không biết hiện giờ vết tích lưu lại có còn không nữa."
Cô buông tay anh, chạy tới một bức tường vén mấy sợi dây leo ra, tức thì hai mắt sáng lên giọng nói mừng rỡ. “Tư Vũ lại đây.”
Cố Tư Vũ đi tới.
“Anh nhìn đi, đây này, lúc đó em chỉ cao bằng này thôi, em còn khắc hình hoa mai làm dấu này.” Cẩn Mai hào hứng khoe khoang thành tích trốn nhà đi chơi của mình.
Cố Tư Vũ buồn cười nhìn cô, sau đó lại nhìn đóa hoa mai được vẽ bằng bút lông màu đó trên tường. Cô đã tận dụng khả năng vẽ vời của mình mà đánh dấu lên đó một đóa hoa mai vô cùng sinh động, vô cùng đẹp mắt. “Lúc nhỏ em nghịch ngợm lắm nhỉ?”
“Chỉ là những khi không có mặt người lớn thôi.” Những lúc có ông ngoại cô khẳng định sẽ làm một đứa bé hiểu chuyện và lễ phép.
Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô sau đó lại đo với vị trí của hoa mai trên tường. “Có điều dậy thì không thành công lắm, khả năng phát triển chiều cao cũng kém thật.”
Cẩn Mai lườm anh, sau đó hiên ngang an ủi bản thân. “Không sao, đẹp là được.”
Cô quay đi, bỏ lại Cố Tư Vũ phía sau dở khóc dở cười.
Cả hai người tới đài phun nước ở quảng trường thành phố, Cẩn Mai rất hào hứng kể về những nơi cô từng tới lúc nhỏ giống như một hướng dẫn viên du lịch.
Đài phun nước vào ban ngày không có biểu diễn ánh sáng nên cũng không có gì đặc biệt lắm. Cố Tư Vũ nắm tay cô, Cẩn Mai lại nhớ tới một vấn đề. “Tư Vũ, đại hội kinh tế gì gì đó mà cha em nói, có phải cha anh cũng sẽ tới không? Còn bà họ Trịnh đó nữa. Bọn họ đều sẽ tới à?”
“Chắc là vậy.” Anh gật đầu, sau đó thêm vào. “Nhưng yên tâm, họ không dám giở trò trước nhiều con người như vậy.”
“Nhưng còn hôn sự của anh và Trịnh Hân Nghiên, nếu để ông ngoại em biết được chắc chắn càng khiền mọi chuyện khó giải quyết hơn.” Giọng cô lắng xuống, khoác tay anh.
“Tuy em không tham gia mấy hoạt động này nhiều nhưng cũng không phải con ngốc. Nhà họ Trịnh từ lâu đã suy yếu, nhưng vẫn còn duy trì được chắc hẳn là từ việc kinh doanh ngầm, Trịnh Hân Nghiên đó cũng không phải loại tốt lành gì.”
“Là thật sự không tốt hay là vì anh mới khiến em cảm thấy cô ta không tốt?” Cố Tư Vũ nói, trong giọng nói lại có tiếng cười.
Cẩn Mai véo tay anh một cái. “Cố Tư Vũ, em đang nghiêm túc đấy. Tin em đi, từ lúc năm tuổi em đã theo ông ngoại đi tham gia tiệc tùng rồi, con mắt nhìn người của em so với anh không thua kém gì đâu.”
Anh gật đầu ra vẻ đã hiểu sau đó xoay người cô lại, dịu dàng nói. “Yên tâm đi, có anh ở đây, bọn họ không thể gây bất lợi cho em.”
Cẩn Mai mỉm cười, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. “Thôi đi chủ tịch, hiện tại đây là sân nhà của em, phải là em bảo vệ anh mới đúng.”
“Anh cũng muốn thử cảm giác được bảo vệ thế nào, mỗi lần nghĩ tới khi không lại bị thú dữ cắn đến giờ còn lưu lại sẹo trên vai, anh cảm thấy mình bị thiệt thòi.” Vừa nói anh lại vừa ấn tay lên chỗ bị thương trên vai.
Cẩn Mai vểnh môi, hít hà mấy cái vẫn không hiểu nổi tư duy của anh. “Cố Tư Vũ, là anh đỡ cho em, em có bắt anh đỡ sao? Anh phải cảm thấy vinh hạnh vì thay em cản thú dữ, nếu như lúc đó người bị cắn là em thì hiện tại đã không có tiểu Mai Mai xinh đẹp khả ái đứng ở đây cho anh trêu chọc rồi.”
Cố Tư Vũ đấu khẩu không lại cô, dù gì thì kiểu gì nha đầu tinh ranh này cũng đáp trả anh được. Giơ tay theo thói quen véo nhẹ gò má đang ửng hồng đáng yêu, sau đó ánh mắt dừng trên cổ cô. “Dây chuyền đâu?”
Thấy anh bắt đầu đổi thái độ không vui, Cẩn Mai cũng chột dạ. “Dây chuyền…em để ở nhà…”
“Sau khi về đeo vào cho anh.” Anh hơi nhíu mày.
“Biết rồi mà, chủ tịch, anh đừng có cau mày nhìn hung dữ lắm.” Vừa nói cô vừa hơi nhón chân, đem hai ngón tay tách mi tâm của anh ra.
Cố Tư Vũ bắt lấy cổ tay cô, sự không vui trong mắt vì hành động trẻ con này của cô mà vơi đi một ít. “Nha đầu này càng ngày càng to gan nhỉ? Có phải ỷ vào bản thân đang ở nhà mẹ đẻ nên xem trời bằng vung không?”
“Đâu có đâu, em vẫn rất sợ anh mà chủ tịch. Chỉ cần anh không vui chẳng phải giá cổ phiếu toàn cầu sẽ biến động sao? Như vậy thì ông ngoại em sẽ mất một khoảng tiền lớn rồi.” Nhìn thấy biểu tình trở nên hòa hoãn hơn, Cẩn Mai lại được nước lấn tới ôm lấy cánh tay anh. “Buổi chiều sẽ có chợ đêm, chúng ta đi xem sao.”
Cô tràn đầy năng lượng kéo Cố Tư Vũ đi.
Chợ đêm đồ ăn là đặc sản của thành Bách Nhật, tại đây có đầy đủ các món ăn của toàn bộ vùng miền khiến cho du khách nước ngoài khi tới đều bị hấp dẫn. Tờ tạp chí thế giới còn bình chọn đây là khu chợ mang bản sắc dân tộc và đa dạng, là nơi không thể bỏ lỡ khi tới Bách Nhật. Cẩn Mai rất quen thược địa hình ở đây, lúc còn nhỏ cô cùng Phùng Tử Sâm đã tới đây vài lần, đương nhiên đều là lén trốn đi.
Cô cầm trên tay ba cây xiên nướng cùng với một ly nước ép cỡ lớn. Cố Tư Vũ đi bên cạnh cô, anh bất ngờ nhìn sang. “Nếu như em có thể mọc thêm tay thì khu chợ này đã bị em mua hết rồi.”
Cẩn Mai lườm anh, miệng đang bận nuốt thức ăn nên cũng không rảnh để đôi co với anh. Lúc này cách họ không xa có đám đông đang vây quanh hô hào, Cẩn Mai cảm thấy bị thu hút, hiếu kì dẫn theo Cố Tư Vũ chạy tới đó xem. Hóa ra là xiếc thú, bọn họ dùng khỉ để biểu diễn, vô cùng điêu luyện.
Mọi người đều vỗ tay cổ vũ tuy nhiên Cẩn Mai đều không rảnh tay, cô liếc nhìn Cố Tư Vũ, huýt vào cánh tay anh hất cằm.
Cố Tư Vũ thở dài, hai tay vô lên vỗ vài cái.
Cẩn Mai hài lòng tiếp tục ăn xiên que.
Sau khi hoàn thành màn biểu diễn, một người nào đó lên tiếng.
“Đây chỉ là tiếc mục chào mời của đoàn xiếc chúng tôi, nếu quý vị muốn xem những màn biểu diễn chuyên nghiệp hơn thì hãy vào rạp. Xin cảm ơn.”
“Có phải mua vé không? Mua ở đâu vậy?” Cẩn Mai lớn giọng hỏi.
Người đó cười. “Vé đã được bán ra cách đây hai ngày, hiện tại đã cháy vé rồi cô gái. Các vị quan khách gần xa ai đã sở hữu tấm vé trong tay mới tới quầy kiềm soát để vào trong.”
Cẩn Mai bĩu môi tiếc nuối. Lúc này một người đàn ông tới chỗ cô, nở nụ cười hòa đồng. “Vị tiểu thư này, nếu không ngại thì ở đây tôi có một cặp vé tình nhân, không biết cô có muốn…”
Cẩn Mai nhíu mày. “Xin lỗi, tôi không mua vé chợ đen.”
Sắc mặt người đàn ông kia hơi mất tự nhiên nhưng sau đó đã tươi cười. “Không phải, tôi không bán vé, ý tôi là cô có muốn cùng tôi ngồi chung một ghế tình nhân không? Dù gì vé tình nhân dành cho hai người nhưng tôi chỉ có một.”
“Anh chỉ có một mình thì mua vé tình nhân làm gì?” Quái lạ, con người này. Cẩn Mai khó hiểu.
“À, cái này là vé cuối cùng trong phòng vé… đây là lần đầu tiên tôi gặp mỹ nhân như cô nên muốn xin một vinh hạnh được cùng cô xem buổi biểu diễn…” Vừa nói, người đó vừa cầm tấm vé đưa cho cô. Nhưng vào lúc này lại cảm nhận được có gì đó rờn rợn người, giống như có cơn gió lạnh thổi đến khiến cho anh ta nổi da gà, theo phản xạ nhìn qua người đàn ông cáo lớn bên cạnh cô. Kì lạ, vừa rồi anh ta ảo tưởng sao?
Cẩn Mai nhìn tấm vé được dí vào tay mình, cô cầm lấy, nhưng cô dám thề với lòng rằng sẽ không có ý định cùng người này ngồi ghế tình nhân…
Chỉ là cô vừa cầm lấy cũng có cảm giác rờn rợn người sao sao…
Chưa kịp nhìn qua thì Cố Tư Vũ đã thẳng tay giật lấy tấm vé kia, mặt anh không chút biểu cảm, hai ngón tay kẹp tấm vé làm động tác như phóng phi tiêu mà búng đi. Người đàn ông kia hét một tiếng rồi nhanh chân chạy đi nhặt lại vé của mình.
Cẩn Mai nhún vai, tình huống này cô vô tội à nha.