Sân bay thành Bách Nhật luôn náo nhiệt suốt cả ngày lẫn đêm, hàng ngày nơi này có đến hơn mười ngàn du khách đến và đi. Dù cho thời tiết hiện tại lạnh giá vẫn không làm mất đi sự đông đúc nơi này, Cẩn Mai mặc một chiếc áo khoát dày bước ra khỏi khu vục VIP của sân bay.
Ở bên ngoài đã có người đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy cô, một chàng trai mặc đồ quản gia đi tới nở nụ cười vui vẻ. “Chào mừng cô chủ đã quay về.”
Cô nhìn anh ta, kinh ngạc. “Nguyên Tuấn? Em trở thành quản gia rồi à?”
Nguyên Tuấn gật đầu, chỉnh chỉnh chiếc cà vạt trên cổ mình. “Thế nào? Có phải rất ngầu không?”
“Đúng là ngầu thật.” Cô trả lời, Nguyên Tuấn là con trai của dì Phương, dì Phương là bảo mẫu từ nhỏ của cô, cũng là đầu bếp nhà họ Phan. Cậu nhóc này lanh lợi, tháo vát, chả trách còn trẻ như vậy đã có thể lên chức quản gia nhà cô.
“Cô chủ, chị không đem theo hành lý ạ?”
Nguyên Tuấn nhìn ra phía sau, không thấy cô đem theo thứ gì thì hỏi.
Cẩn Mai lắc đầu. “Đi thôi, tôi mệt rồi.”
Đoàn người kéo nhau rời khỏi.
Hôm nay trưởng bối lại trùng hợp không ở nhà, Nguyên Tuấn nói rằng họ đều đến Phan thị họp cổ đông gì đó nên có lẽ chiều tối mới có thể quay về. Cẩn Mai cảm thấy đầu đau nhứt, cô tắm rửa sau đó leo lên giường, rất nhanh đã ngủ say.
Cho tới lúc tỉnh lại, bên ngoài trời đã đổ tuyết rồi. Có một điều thật kì lạ đó chính là thời tiết ở hai thành phố hoàn toàn trái ngược nhau, nếu như hiện tại thành Cát An đang bắt đầu những cơn mưa đầu mưa thì thành Bách Nhật lại đổ tuyết thay vì mưa.
Cô đi tới, mở cửa sổ ra. Một vài bông tuyết trắng bay vào phòng, rồi tan thành từng giọt nước trên tay cô.
Có phải cô và anh cũng trái ngược như vậy không?
Tiếng gõ cửa vang lên, Cẩn Mai thu lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. “Vào đi.”
“Cô chủ.” Dì Phương bưng một cái khay đi vào. “Dì có nấu canh khoai tây mà con thích, mau lại ăn đi cho nóng, đừng có mở cửa sổ sẽ cảm đấy.”
Cẩn Mai nghe lời đem cửa sổ đóng lại, sau đó đi tới. “Con đã nói bao nhiêu lần rồi, dì đừng gọi con là cô chủ nữa, người khác thì có thể nhưng dì giống như người thân của con vậy.”
Dì Phương mỉm cười hiền từ kéo tay cô. “Lại để dì xem, mới có ba tháng mà nhìn con khác quá. Thế nào, đi chơi có vui không?”
Cẩn Mai mỉm cười ngồi xuống ghế, dùng bát canh để làm ấm tay. “Cũng vui ạ, có phải ông ngoại rất tức giận không?”
“Cũng có một chút, nhưng lão gia thương con như thế chắc là sẽ không tới nỗi nào đâu.” Dì Phương đáp, sau đó cũng ngồi bên cạnh cô. “Nguyên Tuấn nói tâm trạng con không vui, hiện tại xem ra là đang buồn vì tình rồi?”
“Sao dì biết?” Cô giật mình.
“Cô nương, năm tôi bằng tuổi cô đã trải qua hơn chục mối tình rồi, chút chuyện vặt vãnh này sao lại không nhìn ra chứ?” Dì nắm lấy bàn tay cô, sau đó lại thở dài. “Thật ra trải qua nhiều cuộc tình cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào, dì thật là, sao lại khóe khoang chuyện này chứ. Cẩn Mai, đáng trân trọng nhất vẫn là yêu một người từ lúc xuân thì cho tới khi bạc đầu.”
“Từ lúc xuân thì cho tới khi bạc đầu...” Câu nói này mỗi từ mỗi chữ đều mang lại cảm giác tốt đẹp khó tả.
“Ngoan, nào, mau dùng canh đi cho nóng.” Dì Phương dịu dàng lên tiếng. Nha đầu này lúc trước là một con nhóc lạc quan vui tươi biết bao, quả nhiên ai yêu vào cũng sẽ trở nên u sầu. Tình yêu, là thứ khiến con người vui vẻ như muốn bay lên trời nhưng lại có lúc đày đọa trái tim vô cùng.
Cẩn Mai yên lặng dùng xong bát canh khoai tây, cảm thấy cũng khá hơn một chút. Dì Phương an ủi cô thêm vài câu sau đó cũng ra ngoài, không được bao lâu thì Phùng Tử Sâm gõ cửa. Nhìn thấy cô, anh ta liền trở nên vui vẻ. “Mai Mai, anh nghe Nguyên Tuấn nói em về rồi, quả nhiên là thật.”
“Anh Tử Sâm, anh không đi du lịch à?”
Phùng Tử Sâm lắc đầu. “Phùng thị có một số việc anh phải giải quyết giúp cha, xong rồi sẽ tính tới việc đi sau. Mai Mai, em quay về là tốt rồi, ở nơi này sẽ không ai có thể bắt nạt em.”
“Anh cứ làm như em đây dễ bắt nạt lắm không bằng.” Cẩn Mai lườm anh ta, sau đó lại nằm bò lên bàn.
“Còn nói không? Bộ dáng hiện tại của em chắc chắn là vì Cố Tư Vũ rồi?”
Cô không đáp, úp luôn gương mặt xuống bàn.
Lúc này Nguyên Tuấn chạy vào, giọng nói gấp gáp. “Cô chủ, lão gia và mọi người về rồi, đang…”
“Tiểu Mai.” Quản gia còn chưa nói hết câu thì Phan Hàn Tuyến có vẻ như rất vui mừng đã lên tới phòng cô, vừa nhìn thấy con gái bà rơi nước mắt chạy lại ôm cô. “Mẹ nhớ con quá.”
“Mẹ, cha…” Giọng nói cô ỉu xìu, khi nhìn tới vị lão nhân gia lớn tuổi cũng vừa lên tới nơi kia thì có chút rụt rè. “Ông ngoại.”
Phan Hàn Tuyến xem kỹ cô như muốn xác định cô không bị thương chỗ nào. “Để mẹ xem nào, sao lại gầy thế này rồi? Có phải rất cực khổ không?”
Lạc Phong bên cạnh nghe vợ mình nói vậy thì không bằng lòng. “Vợ à, em nói gì thế? Anh lại thấy con bé béo lên đấy.”
“Im đi, anh là đồ vô tâm.” Phan Hàn Tuyến lườm một cái.
Lạc Phong. “…”
Cẩn Mai ở nhà họ Phan, dù cho thế nào đi nữa vẫn là công chúa, trên đầu đội vương miệng kiêu sa ngạo nghễ. Nhưng còn Cố Tư Vũ, nhà họ Cố chỉ xem anh như một công cụ, giá trị duy nhất của anh trong mặt bọn họ chỉ gói gọn trong hai chữ ‘thừa kế’. Có phải những lúc như vậy anh luôn cảm thấy cô đơn không?
Thật khó chịu, tại sao bất cứ việc gì xảy ra cũng khiến cô nghĩ về anh chứ?
Nhìn thấy mắt cô đỏ lên, Phan Hàn Tuyến sốt ruột. “Con gái, sao thế?”
Cuối cùng Cẩn Mai cũng không chịu được nữa, cô gục đầu lên vai mẹ òa khóc ngon lành. Giải thích cho việc này, giọng cô đứt quãng. “Con nhớ mọi người lắm.”
Phan Hàn Tuyến đau lòng vô đầu an ủi con gái, Lạc Phong thở dài.
Phan Phúc Vinh nãy giờ vẫn không lên tiếng, giờ đây nhìn thấy cháu gái mình luôn yêu thương khóc đến tê tâm liệt phế. Ông cũng không nỡ trách móc cô thêm nữa. “Được rồi, đừng khóc nữa, mau xuống dùng cơm đi.”
Cẩn Mai nhìn ông. “Ông ngoại, ông không giận cháu à?”
“Cháu khóc thành ra bộ dáng này ai mà giận cho được?”
Cẩn Mai cúi đầu, Phan Hàn Tuyến lại ôn tồn hỏi. “Thiên Ân đâu? Nó không về cùng con ạ?”
Cô làm gì còn thời gian quan tâm Lạc Thiên Ân, tới lúc này bị hỏi mới lắc đầu. “Anh ấy không muốn về.”
“Cái thằng đổ đốn này, bảo nó dẫn cháu gái ta về cuối cùng người về chỉ có mình con.” Phan Phúc Vinh tức giận gõ cây gậy xuống sàn nhà. “Nhất định phải dạy dỗ nó.”
Ở nơi nào đó trong thành Cát An, Lạc Thiên Ân hắt xì liên tục mấy cái. Không lẽ dãi nắng dầm mưa đi theo Vân Xuyên mấy ngày mà anh đã cảm lạnh rồi sao?
Sau bữa cơm tối, Phan Phúc Vinh gọi Cẩn Mai lên thư phòng. Cô đi theo phía sau ông, cho tới khi vào phòng vẫn không dám lên tiếng nói chuyện.
Phan Phúc Vinh vào thẳng chủ đề. “Con thích Tư Vũ có phải không?”
Cẩn Mai nín thở, hồi hộp gật đầu.
“Thích đến mức độ nào rồi?”
Cô lắc đầu. “Con không biết.”
“Đứa ngốc này.” Nhìn bộ dáng đáng thương của cô, cuối cùng ông cũng không đành lòng trách phạt, vỗ vỗ vị trí còn trống bên cạnh mình. “Mau qua đây ngồi đi.”
Cẩn Mai đi tới, ngồi xuống cạnh ông.
“Tiểu Mai, thế giới này rất phức tạp, tình cảm cũng phải đặt ở nơi hợp lý.”
“Con hiểu, thân là con nhà tài phiệt, không thể toàn quyền cuộc sống của mình.” Lòng cô khẽ đau, quả nhiên đúng như lời Cố Thành Khang nói, chắc là ông ngoại cô cũng muốn nói những đạo lý tàn nhẫn này với cô.
Phan Phúc Vinh nhìn cháu gái của mình, đăm chiêu. “Con là con gái duy nhất của nhà họ Phan, ông luôn muốn dành cho cháu những điều tốt đẹp nhất. Dĩ nhiên cũng không muốn con bị những quy tắc hào môn ràng buột, nhưng mà… con có thể thích một người không môn đăng hộ đối, có thể thích bất kì ai nhưng không thể là Cố Tư Vũ. Ông nghĩ lần này con trở về đây, chắc hẳn đã hiểu rõ, con và cậu ấy không phải là người cùng một thế giới.”
Không phải người cùng một thế giới? Hóa ra là vậy, chính vì điều này luôn khiến cho cô cảm thấy bản thân chưa thể dung nhập vào thế giới của anh, hiểu những chuyện mà anh đã trải qua. Mà anh chắc cũng như cô, không biết cách kể về cuộc đời của mình với cô như thế nào để cô có thể hiểu được. Vì vậy, anh lựa chọn im lặng.
“Ông à, con còn nhớ lúc nhỏ ông đã kể cho con nghe những câu chuyện về công chúa và hoàng tử. Trong những câu chuyện đó, hoàng tử luôn là đại diện cho ánh sáng, đứng cạnh công chúa vô cùng xứng đôi. Còn ác ma, đại diện cho những điều tội tệ, cái ác, và bóng tối. Nhưng chưa từng có quyển truyện nào nói về lý do vì sao ác ma lại là ác ma. Cho tới ngày hôm nay con đã tìm đuọc câu trả lời, mớ biết thì ra ác ma cũng cần được thấu hiểu. Lần này con quay về đây, không phải vấn đề của hai gia đình, đối với con tình cảm là chuyện của hai người bất kì ý kiến nào ở bên ngoài cũng chỉ mang tính chất tham khảo.” Giọng nói của cô nhè nhẹ, ẩn chứa sự mềm yếu lẫn bất lực.
Gương mặt phúc hậu của Phan Phúc Vinh lướt qua một tia ngạc nhiên, cháu gái của ông sau chuyến đi lần này dường như đã thay đổi rồi, trở nên kiên định hơn rất nhiều. “Dù ông không ủng hộ chuyện này? Dù con phải chọn một trong hai?”
Cẩn Mai khịt khịt mũi, nắm lấy tay ông, giọng nói chân thành. “Con biết ông sẽ không làm như vậy, bởi vì ông là người tốt nhất, là người thương con nhất.”
“Ông đương nhiên là người thương con nhất.” Phan Phúc Vinh lần nữa khẳng định câu nói này, đưa cháu ngốc này luôn luôn là tâm can bảo bối của ông. “Vì vậy ông sẽ không thích thằng Cố Tư Vũ đó. Ở trên thương trường đúng là nó lợi hại nhưng lần này lại khiến cháu ông ôm một bụng đau buồn quay về đây, ông rất tức giận.”
Cẩn Mai mỉm cười, cô biết ông luôn là như vậy, dành tất cả sự yêu thương cho cô. Ôm lấy cánh tay, ngã đầu lên vai ông. “Ông ngoại, chuyến đi lần này của con khiến con học hỏi được rất nhiều điều. Con biết cảm giác thích một người, có được bạn bè, có được những cung bật cảm xúc mà trước giờ con chưa từng có. Điều đó đối với con không phải là một chuyện đáng tiếc, từng chút, từng chút một đều vô cùng ý nghĩa với con.”
“Đứa trẻ này…” Phan Phúc Vinh vỗ nhẹ mái tóc cô, thở dài.