Lúc này điện thoại reo lên, là một cuộc gọi video của Cố Tư Vũ. Cô trượt tay trên màn hình, điện thoại nhanh chóng được kết nối. Gương mặt điển trai của anh hiện lên trên màn hình, có điều biểu cảm không được vui vẻ lắm.
Cố Tư Vũ nhìn hoàn cảnh xung quanh cô hiện tại, giọng nói lạnh đi . “Em đang ở đâu?”
“Ở quán bar Keys. Cố Tư Vũ anh đang ở nhà tôi à?” Cẩn Mai cũng tinh ý nhận ra phía sau anh là cánh cửa nhà của cô. Lúc Cẩn Mai vừa dứt lời đã thấy anh đi vào thang máy, cô cười nhẹ. “Tôi đi cùng với Lạc Thiên Ân, anh cũng tới đây chơi đi.”
“Tôi không thích sự ồn ào.” Cố Tư Vũ nhíu mày, lúc này cửa thang máy đã mở ra, anh đi thẳng tới chiếc xe màu đen đang đỗ bên đường ngồi vào.
Cẩn Mai biết anh đang tới đây. “Đó là vì anh già rồi.”
Cố Tư Vũ không trả lời, anh để điện thoại ở một góc không trực diện, Cẩn Mai nhìn thấy anh vừa chạy xe, khóe miệng còn cong lên một đường.
“Thật ra hôm nay tôi cũng không hòa nhập được với sự náo nhiệt này.” Cô nói.
“Tâm trạng không tốt?” Giọng anh ôn hòa hơn, nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân.
Cẩn Mai giật mình, Cố Tư Vũ đúng là có thiên nhãn, có thể nhìn thấu tâm tư của cô dễ dàng như vậy.
“Cố Tư Vũ, anh có bao giờ thua cuộc chưa?”
Ở bên kia, Cố Tư Vũ đánh vô lăng, xe lập tức chuyển hướng. Nghe thấy câu hỏi của cô, anh im lặng vài giây sau đó trả lời. “Đã từng.”
“Anh cảm thấy thua cuộc có đáng sợ không?” Cô lại hỏi.
“Người thua càng nhiều thì khát vọng chiến thắng càng lớn, ngược lại người ở trên đỉnh vinh quang đột nhiên bị thua cuộc sẽ không thể nào đứng lên lần nữa. Thắng thua thực chất không đáng sợ, đáng sợ là bản thân không đủ can đảm đối mặt với nó. Tôi đã từng thua rất nhiều trận, nhưng chiến thắng lớn nhất chính là gặp được một người.” Giọng nói anh trầm ấm, nghe như một khúc nhạc tình ca giữa mùa mưa, vô cùng dễ nghe.
Cẩn Mai có chút đắm chim trong thanh âm của anh, cô hỏi lại. “Ai vậy?”
“Không nói cho em biết, để tránh ngày mai em lại lên group nói lung tung.” Đôi môi mỏng của anh ẩn chứa nụ cười nhạt.
Cẩn Mai hừ một tiếng, đáng định trổ tài đấu khẩu với anh thì từ bên phía sàn nhảy vang lên một âm thanh lớn. “Tắt nhạc, tắt nhạc hết cho tôi.”
Tiếng nhạc sôi động bỗng chốc lắng xuống, mọi người đều hoang mang nhìn nhau. Mà lúc này ở giữa sàn nhảy có một người đàn ông phía sau anh ta còn dẫn theo thuộc hạ có vẻ như là một đại ca xã hội đen, người đàn ông đó tiến bước lớn về phía cặp nam nữ đang ôm nhau.
Cẩn Mai suýt xoa, xem ra lại là một màn đánh ghen kinh điển. Cô nhìn lại màn hình điện thoại, Cố Tư Vũ đang cho xe dừng đèn đỏ, có vẻ như anh cũng bắt đầu chú ý tới cục diện đang diễn ra bên này, cô cười cười bấm nút chuyển đổi camera để anh có thể quan sát.
Cô nghe Cố Tư Vũ nói. “Đừng đi qua bên đó.”
Mà phía bên kia, tên đàn ông hung hăng đẩy tình địch của mình ra. “Mày là thằng nào, đến gái của tao cũng dám dành.”
Người kia bị đẩy mạnh bất ngờ ngã lăn ra đất, sau một vài giây nóng giận đứng lên. Mà lúc này anh ta quay mặt lại nên cô đã nhìn thấy người đó là…Lạc Thiên Ân.
“Lão tử thích em nào thì lấy em đó, gái của mày mày không quản, thứ bất lực như mày còn dám động tay động chân với lão tử?” Gương mặt điển trai của Lạc Thiên Ân thể hiện rõ sự mỉa mai.
“Mày muốn chết!” Tên đại ca kia tức tối trước thái độ ngông nghênh của Lạc Thiên Ân, hắn rút ra một khẩu súng chĩa họng súng vào thẳng mi tâm của Lạc Thiên Ân.
Cẩn Mai hốt hoảng đứng lên chạy tới.
Mà bên kia Cố Tư Vũ cũng lớn giọng. “Đứng lại.”
Cẩn Mai thực sự đứng lại, bởi vì khi cô chỉ mới vừa đi được vài bước định tới bảo vệ Lạc Thiên Ân nhưng vào lúc này lại có một thân ảnh xuất hiện. Đó là một cô gái mặc chiếc quần jean được xẻ rách một vài đường vô cùng thời trang, cùng chiếc áo dây bó sát vô cùng quyến rũ, mái tóc được nhuộm vàng nổi bật trước đám đông. Cô gái không biết từ đâu xông tới, một tay giữ lấy tay cầm súng của đại ca, tay kia dùng chỏ đánh thẳng vào khủy tay hắn khiến bàn tay cầm súng của hắn buông lỏng, nhân cơ hội này cô ấy dễ dàng dành lấy khẩu súng kia.
Mà tên đại ca cũng ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô gái đứng chắn trước Lạc Thiên Ân, anh chỉ nhìn thấy mái tóc vàng của cô.
Cẩn Mai kinh ngạc đứng yên tại chỗ, tên đại ca kia to xác như vậy mà chị gái này lại dùng chưa tới ba chiêu đã có thể giật lấy khẩu súng của anh ta?
Cô gái tóc vàng giành được khẩu súng, bàn tay liền cầm súng hướng ngược về tên đại ca kia khiến cho hắn sợ tới xanh mặt. Đàn em của hắn phía sau dường như cũng nhận ra cô gái là ai nên cũng không dám động đậy, cô gái nhếch môi lại hạ tay cầm súng xuống hướng về phía mặt đất nổ một phát súng khiến người xung quanh la lên kinh hãi.
“Tôi không thích nói đi nói lại một việc, ngài Philip vẫn chưa biết nội quy của Keys chúng tôi sao?” Giọng nói của cô gái rất trong trẻo nhưng cũng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm tên đại ca kia, bàn tay cũng thuần thục tháo rời các bộ phận của khẩu súng ra, biến nó thành những mảnh vụn nhỏ. Lúc này năm sáu người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest chạy tới đứng phía sau cô ta, một trong số họ nhận lấy khẩu súng trong tay cô gái tóc vàng. Cô ấy lại tiếp tục mở lời, “Đến đây là để vui chơi giải trí, hà tất phải động tới súng ống, có đúng không?”
Tên đại ca kia tỏ rõ thái độ e dè, hơi gật đầu. “Xuyên tỷ, tôi cũng không muốn gây ra sóng gió trong địa bàn của cô, nhưng tên mặt trắng kia rõ ràng muốn gây sự, ở đây ai chẳng biết Hoa Hoa là cô gái được tôi bao dưỡng, hôm nay lại bị một thằng nhãi dẫn đi, chuyện này tỷ phải làm cho ra lẽ.”
Lạc Thiên Ân trỗi dậy sự bất bình, từ phía sau chạy lên đứng cạnh cô gái được gọi là Xuyên tỷ kia. “Cái tên to xác này, rõ ràng là không thỏa mãn được cô gái của mình để cô ta chạy lung tung, còn không tự cảm thấy nhục giờ lại đòi công bằng?”
“Thằng mặt trắng kia mày có biết lão tử là ai không? Sáu khu Tam Hoàng đều do tao nắm, dám đắc tội với tao e rằng ngày mai mày sẽ bốc hơi khỏi thế giới này.”
“Eo ơi lại sợ quá cơ, sợ tới mức sắp tè ra quần rồi này, xem này xem xem có ướt không?” Lạc Thiên Ân không hề chịu thua cuộc, tỏ ra thái độ thách thức cùng động tác muốn vạch quần mình ra cho đối phương xem.
Đại ca kia tức tới mức bản mặt không khác gì cái bản pha màu.
Cẩn Mai bên này quay về chỗ ngồi, xem ra tình hình hiện tại cũng không tới mức căng thẳng.
Xuyên tỷ nhìn thấy hành động của anh, đầu mày cũng nhíu lại tỏ rõ sự khó chịu. “Cũng chỉ là một cô gái mà thôi, họp đêm chúng tôi không thiếu gái đẹp, hai người hà tất phải vì một Hoa Hoa mà gây hấn với nhau? Kenly!”
Người được gọi tên chạy tới. “Xuyên tỷ, có gì cần phân phó?”
“Tìm vài em xinh đẹp hiểu chuyện tới đây cho khách.” Sau đó lại nhìn sang phía cô gái được hai người đàn ông tranh giành nãy giờ đang run rẫy đứng một bên. “Đưa Hoa Hoa đến phòng của tôi.”
“Dạ!”
Đại ca nghe được sự phân phó này của Vân Xuyên cũng tỏ thái độ tạm chấp nhận mà rời đi, nhưng vẫn còn liếc mắt căm ghét nhìn Lạc Thiên Ân. Vân Xuyên mặc kệ ân oán của họ, quan trọng là đừng đánh nhau trong địa phận cô quản lý là được. Đang định rời đi thì cánh tay bị níu lại, Vân Xuyên nhìn về phía sau. “Có chuyện gì?”
Người kéo tay cô là Lạc Thiên Ân, anh cười cười. “Cô là quản lý ở đây à? Đã có đối tượng hẹn hò chưa?”
Vân Xuyên thể hiện rõ sự chán ghét, nghiến răng. “Buông ra.”
“Tôi năm nay hai mươi sáu, là con trai trưởng của gia đình, chưa có hôn phối và rất chung tình. Xuyên tỷ cô có hứng thú muốn tìm hiểu không?” Lạc Thiên Ân ngược lại trở nên vô xỉ, nụ cười trên môi càng ngày càng lan rộng.
“Chung tình?” Vân Xuyên cười khẩy. “Chung tình thì sẽ không tới những nơi như thế này. Tôi lặp lại lần nữa, buông tay.”
Cuối cùng ;ta cũng bị Vân Xuyên dọa cho hơi sợ, anh lập tức buông tay nhưng thấy cô quay lưng rời đi thì vội chạy lên chắn trước mặt.
“Xuyên tỷ, vừa rồi cô đã cứu tôi một mạng, để đền ơn hay là cô bắt tôi lấy thân báo đáp đi.”
Lần này sự lạnh nhạt trong mắt Vân Xuyên đã biến mất thay thế bằng ngọn lửa giận, cô trừng mắt. “Tôi không có nhu cầu tìm giẻ lau.”
Ở bên này Cẩn Mai chật lưỡi, chị gái này đúng là phũ phàng, anh hai trái tim mỏng manh chắc chắn đã bị nội thương rồi.
Lúc này Cố Tư Vũ cũng tới, bước chân anh rất nhanh, lúc xuyên qua sàn nhảy định đi về phía Cẩn Mai thì Vân Xuyên nhìn thấy anh.
“Cố Tư Vũ?”
Anh dừng bước, lần này mới nhìn kỹ người vừa gọi mình. “Vân Xuyên? Em làm gì ở đây?”
Vân Xuyên trở nên vui vẻ đi tới. “Đã lâu không gặp, giờ em là chủ họp đêm này, anh tới đây làm gì? Dạo này thế nào? Có khỏe không?”
“Vẫn ổn.”
Cẩn Mai đứng lên, hai mắt hơi híp lại. Cô đi tới bên cạnh Cố Tư Vũ, lúc này mới nhìn rõ được dung mạo của Vân Xuyên.
Đó là một cô gái bề ngoài thì trong có vẻ nổi loạn nhưng loại thần thái trên mặt lại lạnh nhạt điềm nhiên, tổng kết lại bằng ba chữ thì chính là: Rất xinh đẹp.
Cố Tư Vũ thuận tay nắm lấy tay Cẩn Mai kéo lại, Vân Xuyên nhìn thấy một màn này liền dùng ánh mắt đánh giá nhìn Cẩn Mai. “Đây là…Phan tiểu thư?”
Cẩn Mai khó hiểu. “Chúng ta quen nhau sao?”
“Cô thường lên trang đầu của tạp chí thời trang, nhân viên của tôi toàn bắt chước cách phối đồ của cô, tôi đương nhiên biết cô rồi.”
Vân Xuyên trả lời, lại hướng về phía Cố Tư Vũ. “Xem ra…nhiều năm không gặp anh cũng thay đổi chóng mặt nhỉ? Mọi người cứ đứng đây nói chuyện cũng không tiện lắm? Tôi cho người chuẩn bị phòng VIP, chúng ta hàn huyên một trận, thế nào?”
“Được đó.” Cẩn Mai hào hứng, khi nãy cô thấy Vân Xuyên có thể nói chuyện với Cố Tư Vũ nên nhất thời trong lòng có chút chua chua, nhưng bây giờ linh cảm mách bảo cô Vân Xuyên này là một người khá thú vị, có một cảm giác thôi thúc cô muốn tìm hiểu chuyện của cô ấy và Cố Tư Vũ. Một cô gái khi nãy còn bình tĩnh nổ súng hiện tại lại thể hiện sự nhiệt tình muốn cùng bọn họ dùng bữa, đúng là thú vị.
Cố Tư Vũ nhìn cô, phát hiện nha đầu đang ham vui cũng không thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý. Cả ba người định rời đi thì lúc này Lạc Thiên Ân nãy giờ bị xem thành không khí bất mãn đi lên.
“Được đó, tôi cũng muốn đi hàn huyên.”
Vân Xuyên nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Cẩn Mai lên tiếng giải thích. “Đây là…anh trai tôi.”
Cô không muốn nhận mặt người thân chút nào, trong hoàn cảnh này đúng là mất mặt mà.
“À…” Rõ ràng, biểu cảm của Vân Xuyên hơi gương gạo, có chút không tình nguyện nhưng cũng không nói gì mà rời đi.
Cẩn Mai nhịn cười, đây là lần đầu tiên cô thấy Lạc Thiên Ân, người luôn tự hào là sát thủ tình trường giờ lại bị bà chủ họp đêm tỏ ra thái độ ghét bỏ không chút nể nang.
Mà Lạc Thiên Ân cũng làm như không thấy sự không tình nguyện của Vân Xuyên, thấy cô ấy đi liền lót tót chạy theo sau.
Cẩn Mai đi cùng Cố Tư Vũ phía sau, cô huýt vào tay anh. “Anh với cô gái đó quen nhau à?”
Bước chân anh không nhanh, giọng nói thản nhiên. “Từng gặp qua vài lần trong cô nhi viện, không tính là quen.”
Cẩn Mai gật đầu, không nói thêm lời nào.