Cẩn Mai thức giấc rất sớm, từ khi mặt trời còn chưa mọc. Cô bị giật mình bởi cơn đau đầu âm ĩ, dùng tay xoa xoa vài cái hai bên huyệt thái dương sau đó xuống giường muống tới nhà bếp tìm nước uống. Nào ngờ cửa phòng vừa mở, đèn được bật thì cô phát hoảng với cảnh tượng trước mắt mình. Gối vốn dĩ nên nằm trật tự ở sô pha thì lúc này đã bung cả gòn trắng ra ngoài, gòn rơi khắp nơi khiến cho căn phòng như vừa có một trận mưa tuyết đổ xuống. Đầu đĩa bị đập nát tới nỗi linh kiện bên trong cũng rơi ra tung tóe, bức tranh quý treo trên tường giờ đã có thêm vài vết bút lông màu đỏ biến nó trông vô cùng khôi hài.
Cẩn Mai nuốt nước bọt ực ực, cảnh tượng này… không lẽ có trộm?
Cô mở hết đèn trong phòng lên, sau đó cầm lấy một cây chổi bên cạnh, vô cùng phòng thủ. Đi chậm rãi, nhìn trước nhìn sau, đến tận nhà bếp mà vẫn chưa thấy có điều gì khả nghi. Cô vừa rót nước vừa quay đầu nhìn xung quanh, sau khi uống xong nước quay trở về phòng ngủ vẫn không thể hiểu nỗi vì sao căn phòng của mình lại hỗn loạn như vậy?
Nhưng vào lúc cô mở đèn trong phòng ngủ lên nốt thì mới nhìn thấy một người đang nằm trên giường… khi nãy vì đau đầu cộng thêm việc mới tỉnh dậy nên không để ý bên cạnh có người. Cẩn Mai quá hoảng sợ liền hét toáng lên làm cho người kia có động tĩnh.
Đầu tiên anh nhíu mày, lấy tay che mắt lại như thể khó chịu với ánh sáng. Sau đó mới ngồi dậy, nhìn cô.
Cẩn Mai ngỡ ngàng. “Cố Tư Vũ? Sao, sao…anh ở đây?”
Khả năng đầu tiên cô nghĩ tới là… mình vào nhầm phòng?
Nhưng không thể, thiết kế phòng này rõ ràng là phòng của cô mà.
Vậy là…anh?
Cố Tư Vũ vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt còn chất chứa vẻ uể oải lười biếng hiếm thấy ở anh, một tay anh chống lên giường, hơi nghiêng người ra sau nhìn cô. “Hôm qua em say rượu, tôi đưa em về phòng, em cứ ôm tôi không cho đi.”
“Anh có thể đẩy tôi ra…” Cẩn Mai cảm thấy khó tin, người này là đang trêu cô sao?
“Tôi có phản kháng, nhưng vô dụng.” Cố Tư Vũ như cười như không nói. “Nhưng lúc em say quả thật rất mạnh, sức lực cũng không kém siêu nhân là mấy. Căn phòng bên ngoài bị em phá tới thành ra như bây giờ, đó là minh
chứng.”
Cô trầm mặc vài giây, vẫn không thể thuyết phục bản thân tin. “Cố Tư Vũ anh đang chơi tôi sao? Đừng tưởng tôi không biết, trước giờ không phải tôi chưa từng say rượu, nhưng mẹ vẫn luôn nói tôi say rượu rất ngoan không quậy phá.”
Anh liếc chỗ khác, gương mặt tỏ vẻ không tin.
Cẩn Mai tức tối, đi tới bên cạnh giường ngồi xuống lấy điện thoại ra bấm số của Phan Hàn Tuyến. Nhưng lại nghĩ tới giờ còn chưa sáng, cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của mẹ, nghĩ đi nghĩ lại rồi chọn số của Lạc Thiên Ân mà gọi, trong lúc chuông đổ, cô quay qua nhìn anh. “Anh chờ đó, tôi sẽ tìm nhân chứng.”
Muốn vu oan cô, không dễ.
Sau năm sáu hồi chuông dài thì Lạc Thiên Ân nghe máy, “Nha đầu thối, có chuyện gì à? Sao giờ này lại gọi anh?”
“Em muốn hỏi lúc trước em say rượu luôn không hề quậy phá, rất ngoan, có phải là thật không? Mẹ và mọi người đều nói như thế, có đúng không?”
Giọng Lạc Thiên Ân như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô. “Con nhóc thối tha, em có biết giờ này lão tử đang ngủ không, không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiền anh, có tin anh xiên em đem đi nướng không hả?”
“Lạc Thiên Ân anh mau trả lời.”
“Lão tử không rảnh.” Lạc Thiên Ân định ngắt máy ngủ tiếp.
“Nếu anh không trả lời em sẽ gọi cho tới khi cháy máy anh thì thôi.”
Giọng Lạc Thiên Ân như muốn khóc tới nơi. “Lão tổ tông của tôi ơi… được, tôi trả lời… lúc trước em say rượu vào thì như kẻ tâm thần đụng đầu đập đó, hễ cái gì ở gần em đều làm cho nó trở thành mảnh vụn, sỡ dĩ mọi người không nói cho em biết là không muốn em mất mặt thôi, đến khi em tỉnh lại thì tàn cục đã được thu dọn rồi. Vừa lòng chưa? Đừng có gọi nữa con nhóc thối tha.”
“Không phải, anh hai… alo?” Cẩn Mai còn chưa kịp đính chính thì Lạc Thiên Ân đã ngắt máy, cô nhìn qua phát hiện ánh mắt Cố Tư Vũ tràn đầy sự đắc ý. Cô rụt vai, giọng nói mất đi vẻ hùng hồn. “Hôm qua…tôi đã làm những gì?”
Anh hơi nghiêng đầu, nhớ lại.
“Cố Tư Vũ, anh là đồ phản bội, đồ khỉ, đồ đười ươi, đồ…” Trong suốt quãng đường từ thang máy lên tới phòng, Cẩn Mai liên tục chửi mắng anh, cô gần như là đem hết danh sách thế giới động vật ra mà nói, sắc mặt anh càng ngày càng mất kiên nhẫn, để cô tự đứng thì kết quả là làm hại cô té nhào xuống đất nên anh đành phải lần nữa bế cô đi vào phòng.
Để cô ngồi ở ghế sô pha, đình đi lấy chút sữa tươi để cô giải rượu nhưng nào ngờ vừa vào tới bếp đã nghe một tràn thanh âm hỗn loạn ở bên ngoài. Cố Tư Vũ chạy ra, đôi mắt bình tĩnh giờ cũng bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc tột
độ. Không biết cô tìm đâu ra cái tua vít, hiện giờ đang ngồi vặn những con ốc của đầu đĩa ra, sau đó còn lẩm bẩm phân tích.
“Đầu ghi đĩa, ổ đọc, khay cắm thẻ nhớ…còn cái này, cái này là gì nhỉ?”
Anh nhìn thấy dây điện vẫn còn chưa được rút ra, vội chạy tới ngắt điện toàn bộ phòng để đề phòng cô chết vì bị điện giật. nhưng khi tắt điện, cả phòng tối đen như mực, Cố Tư Vũ thở dài lấy điện thoại ra dùng đèn flash soi đường, lại thấy Cẩn Mai đã không còn ngồi ở cạnh đầu đĩa nữa, lúc này mới thở phào mở điện. Nào ngờ đèn vừa sáng thì đã nhìn thấy cô đu trên bức tranh chân dung trên tường, muốn gỡ tranh xuống. Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang lơ lửng, anh vội chạy tới giữ lấy chân cô, kết quả là bức tranh bị rơi, Cẩn Mai cũng té xuống kéo theo anh
liên lụy theo.
Cô nằm trên anh, còn tranh nằm trên cô.
Khung cảnh thật đáng thương, Cố Tư Vũ nghiến răng quát. “Phan Cẩn Mai!”
Cô làm như không nghe thấy, cười hì hì bò dậy từ trên người anh, sau đó không biết đã lấy được cây bút lông ở đâu mà vẻ hai đóm màu đỏ lên hai mắt của người trong bức tranh kia, rồi ngồi ra đất cười khành khạch.
Lạc Thiên Ân không hề nói thêm nói bớt, lúc cô say thì không khác bệnh nhân tâm thần là mấy.
Cố Tư Vũ nhân lúc cô chịu ngồi yên mà giữ cô lại, hay tay vịn vai cô. “Mai Mai, em bình tĩnh chút.”
Ánh mắt mông lung của cô nhìn anh một phút, sau đó đột nhiên khóc lớn lên, dùng tay ra sức đánh anh. “Cố Tư Vũ, đồ xấu xa, đồ có trăng quên đèn, có sắc quên bạn… đừng có động vào tôi, anh đi mà động vào cô Katty gì đó đi.”
Cô đẩy anh ra, Cố Tư Vũ thật sự bị mất thăng bằng mà ngã ra sau. “Mai Mai em…”
“Tôi đánh chết anh!” Không để anh nói hết, Cẩn Mai đã cầm chiếc gối trên ghế sô pha đập mạnh vào anh, Cố Tư Vũ dùng tay để đỡ, tuy không đau nhưng anh cũng không dám có hành động gì, chỉ sợ phản công quá mạnh làm cô bị thương, vì thế đành ngồi yên chịu trận.
“Đánh chết anh, đồ khỉ thối…” Cẩn Mai ra sức dùng gối làm vũ khí, cho tới khi gòn trắng bên trong ùa ra, bay tán loạn trong không khí.