Cẩn Mai nghi ngờ không biết mình có phải là ngôi sao xấu hạ phàm hay không mà hết lần này tới lần khác bị bắt cóc? Lúc nhỏ một lần, bị Vương Phát bắt một lần, bây giờ lại không biết là kẻ nào muốn nhắm vào cô nữa đây?
Lúc tỉnh lại, ngoài dự tính thì cô không bị trói buộc, ở trong một căn phòng sang trọng, có giường ngủ và kệ sách, quầy bar tóm lại là một không gian vô cùng sạch sẽ.
Cẩn Mai khó hiểu, là ai đã đem cô tới đây?
Lúc này bên ngoài có tiếng động, rất nhanh cửa mở ra, giống như có người đã suy tính được thời gian cô tỉnh lại.
Một người đàn ông đi vào, anh ta có gương mặt điển trai, ánh mắt tà mị không chút kiêng nể nhìn thẳng vào cô, mái tóc màu nâu lãng tử, mặc một bộ vest đắt tiền. Cẩn Mai nhanh chóng đánh giá, đây có thể là một thiếu gia nhà giàu, chắc chắn không bắt cóc cô vì muốn tống tiền nhà họ Phan. Hơn nữa, có thể là một người phong lưu, trên người anh ta có hương nước hoa nhè nhẹ, tai còn đeo một cái khuyên nhỏ màu đen vô cùng thời thượng.
Người đàn ông kia phát hiện ra ánh mắt dò xét phân tích của cô, khóe môi cũng nâng lên, “Người phụ nữ của Cố Tư Vũ đúng là bình tĩnh hơn người nhỉ?”
Cô nhíu mày, cái gì mà người phụ nữ của Cố Tư Vũ?
Tạm gác lại chuyện này qua một bên, xét theo ngữ khí của anh mà nói thì chắc chắn anh ta biết Cố Tư Vũ, hơn nữa quan hệ còn không tốt. “Ngài bắt tôi tới đây làm gì?”
Người đàn ông vừa bước về phía cô vừa hỏi. “Cô gái, cô không sợ sao?”
“Anh không trói, không đánh, còn để tôi ở trong một chỗ tốt như thế này… càng cho tôi thoải mái thì mục đích bắt tôi chắc chắn cũng không đơn giản.” Cẩn Mai không trả lời câu hỏi của hắn, cô cũng sợ nhưng bắt buộc phải tỏ ra bình tĩnh, một khi hoảng loạn thì mặc định sẽ yếu thế hơn hắn.
Người đàn ông đó tới trước mặt cô, một tay nâng cằm cô lên, rất tỉ mỉ quan sát gương mặt như hoa như ngọc. “Tôi không biết khi Cố Tư Vũ phát hiện người phụ nữ của mình bị một người đàn ông khác chạm vào như thế này… không biết thằng đó có phát điên không nhỉ?”
Hắn lại để cho cô biết thêm một manh mối, người này bắt cô là muốn nhắm về phía Cố Tư Vũ. Cô có nên giải thích cho hắn biết quan hệ giữa cô và Cố Tư Vũ không như hắn nghĩ không?
Không được, kẻ này địa vị không tầm thường, ngữ khí lời nói đều lộ sự nguy hiểm, hiện giờ hắn cho rằng cô có giá trị lợi dụng có thể tác động tới Cố Tư Vũ thì chắc chắn sẽ không giết cô, nhưng một khi hắn biết cô không có chút giá trị nào thì có thể… cô sẽ nguy hiểm.
Người có thâm thù đại hận với Cố Tư Vũ…
Cô cố gắng vận dụng não bộ để phân tích.
Là Cố Nam Phong?
Bàn tay hắn vuốt nhẹ gò má cô, đôi mắt hơi híp lại. “Cô phân tích từ nãy giờ lâu như vậy, có ra kết quả không?”
Cẩn Mai lui ra sau vài bước. “Cố nhị thiếu gia.”
“IQ cao thật.” Cố Nam Phong cất giọng khen ngợi, sau đó đi tới ghế sô pha ngồi xuống bắt chéo chân. “Qua đây.”
Cô do dự, hiện giờ bản thân đang ở đâu còn không biết, điện thoại thì không có trong người, tình huống đặt biệt bất lợi cho bản thân. Hiện tại vẫn là phục tùng mệnh lệnh của Cố Nam Phong thì hơn, chỉ cần điều đó nằm trong phạm vi chấp nhận của cô.
Cẩn Mai bước tới vài bước, Cố Nam Phong không hề dời mắt khỏi cô, cho tới khi khoảng cách càng ngắn hắn bất ngờ giơ tay ra kéo mạnh cả cơ thể cô, trong lúc mất thăng bằng Cẩn Mai ngồi lên đùi hắn. Cẩn Mai trừng mắt, muốn thúc khủy tay vào ngực hắn nhưng Cố Nam Phong sẽ không để cô dễ dàng phản đòn như vậy, vòng tay thuận thế siết chặt khiến Cẩn Mai không có đất dụng võ.
Hắn ở bên tai cô, nói nhỏ. “Cố nhị thiếu gia, tôi không thích cái danh xưng này. Nếu không có Cố Tư Vũ, tôi chính là con trai trưởng của nhà họ cố, nhưng từ khi nó xuất hiện tôi chỉ có thể là Cố nhị thiếu gia. Cô nói xem tên đàn ông của cô có phải rất đáng hận không?”
Cẩn Mai không trả lời.
Cố Nam Phong bật cười. “Có điều cô chính là điểm yếu của nó, tôi thật muốn xem bộ dạng thất bại của nó khi nhìn thấy người phụ nữ của mình ở trong lòng tôi, như hiện tại.”
Lúc này cô bắt đầu có chút đề phòng. “Ngài muốn làm gì?”
Tên này không định vì để Cố Tư Vũ mất mặt mà cưỡng ép cô chứ?
Hắn lại lần nữa phì cười. “Tôi có thể làm bất kì cứ gì với một người phụ nữ, đặc biệt cô là phụ nữ của Cố Tư Vũ. Nhưng tôi cũng không muốn khiến cô rơi vào tình huống không có đường lui. Nếu cô đồng ý đứng về phía tôi, giúp tôi, có thể còn có một sự lựa chọn khác tốt hơn cho cô.”
Cẩn Mai bắt đầu nhận ra, tên Cố Nam Phong này muốn cô giúp hắn đối phó Cố Tư Vũ. “Anh muốn bản dự án Dreame của Joyce?”
“Không sai.” Cố Nam Phong nhếch môi, không chút che dấu ý đồ của mình.
Lúc này cô nhìn về phía cửa sổ phía xa…
Dường như phát hiện ý đồ của cô, Cố Nam Phong càng siết cô chặt hơn nữa. “Đừng phí công vô ích, đây là đảo tư nhân của tôi, cô có trốn thoát thì cũng không thể tự bơi vào đất liền được.”
Cô hít sâu. “Mục đích của anh là đối phó Cố Tư Vũ, nếu tôi không đứng về phía anh thì anh cũng sẽ dùng cách thức ghê tởm hơn để đối phó cả tôi. Phải không?”
“Cô gái nhỏ, tôi phát hiện cô so với tôi tưởng còn thú vị hơn nhiều.”
Cẩn Mai mặc kệ lời tán dương của hắn, quay đầu đi chỗ khác. “Tôi muốn suy nghĩ.”
“Cũng được.” Cố Nam Phong thu lại nụ cười, bàn tay dùng sức xoay gương mặt cô lại, nói bằng một giọng cảnh cáo. “Đừng giở trò trước mặt tôi.”
…
Cố Nam Phong để cho cô thời gian suy nghĩ, vì hắn cũng không vội. Đây quả thực là một hòn đảo tư nhân được cách biệt hoàn toàn với đất liền, cô có thể nhìn thấy thành phố phía xa nhưng không có sự đồng ý của hắn thì không có tàu thuyền nào dám khởi động.
Cô không thể thoát khỏi nơi này.
Vậy chỉ có phục tùng hắn ta? Không được, cô đã hứa sẽ hết mình vì Joyce, tuyệt đối sẽ không thất hứa. Huống gì cô và Cố Nam Phong có thù lần trước hắn sai Vương Phát bắt cóc cô, thù còn chưa tính xong thì nói gì tới chuyện hợp tác.
Điều quan trọng hiện giờ là phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Hiện giờ không có điện thoại, cô không biết nên làm sao mới có thể khiến người trong thành phố biết rằng cô đang ở đây.
Còn đang suy tính kế sách ứng phó thì thuộc hạ của Cố Nam Phong mở cửa bước vào nói rằng cô phải dùng bữa tối với Cố Nam Phong.
Thôi đành vậy, cô sẽ tùy cơ ứng biến.
…
Một bàn tiệc dài có đầy đủ các món ăn đẹp mắt, thậm chí Cố Nam Phong còn làm giống một buổi tiệc tình nhân khi còn tắt hết đèn và cho thuộc hạ ra ngoài, chỉ thấp một chùm nến trắng. Lúc bước vào Cẩn Mai hoàn toàn lạnh sóng lưng, cô lờ mờ nhìn thấy Cố Nam Phong đang ngồi ở một đầu bàn tiệc.
“Mời ngồi.” Anh ra dấu về phía chiếc ghế ở phía còn lại.
Cẩn Mai bước tới, ngồi xuống. “Anh lại muốn làm gì?”
“Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn dùng bữa với người phụ nữ của Cố Tư Vũ thôi.” Cố Nam Phong tự rót cho mình một ly rượu rồi đưa về phía cô.
Cẩn Mai cũng tự rót một ly sau đó làm động tác kính rượu. Cả hai cùng nhau cạn hết ly, lúc này Cố Nam Phong bật cười lớn. “Cô không sợ trong rượu có thứ gì đó không sạch sẽ hay sao?”
“Chúng ta có thể làm đồng minh, vì sao tôi lại nghi ngờ người ngồi chung thuyền với mình chứ?” Cẩn Mai bình tĩnh thản nhiên đáp, trong lời nói âm thầm dùng từ ngữ một cách khéo léo để củng cố lòng tin của đối phương.
“Nói vậy là…cô đồng ý cùng tôi hợp tác?” Cố Nam Phong gấp một ít thức ăn bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói.
Cẩn Mai cười nhẹ. “Dreame đối với tôi rất quan trọng, vì nó là thành quả lao động của tôi. Nhưng đối với Cố Tư Vũ và Joyce mà nói thì đó chẳng qua cũng chỉ là một quân bài nhằm mục đích lấy lại lòng tin của khách hàng mà thôi. Thậm chí gần đây tôi và Cố Tư Vũ còn bất đồng quan điểm về việc thiết lập quảng cáo cho ứng dụng, tôi còn cảm thấy Joyce không nhiệt huyết lắm với dự án lần này. Dĩ nhiên, nếu Cố nhị thiếu gia có hứng thú và mang theo thành ý muốn phát triển Dreame tôi hoàn toàn không có lý do từ chối.”
Lời của cô nói vừa mang theo thành ý vừa suy nghĩ trước sau vô cùng thấu đáo. Cố Nam Phong nghĩ rằng Dreame đối với Joyce là một cú lật ngược xoay chuyển tình thế khó khăn trước mắt nên hắn mới muốn cô giao bản quyền ra. Một khi cho hắn biết thật ra ứng dụng này đối với Joyce không quá quan trọng, tự nhiên hứng thú của hắn cũng không còn nữa.
Quả nhiên sau khi Cẩn Mai nói xong, Cố Nam Phong im lặng vài phút, rồi lại hỏi cô. “Cô phản Cố Tư Vũ?”
Cẩn Mai bật cười, như nghe được một chuyện vô lý. “Cố nhị thiếu gia nói sai rồi, sao có thể gọi là phản bội? Tôi với Cố Tư Vũ là quan hệ đối tác, thuận mua thì vừa bán mà thôi.”
Cẩn Mai biết khi nói ra điều này cô sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì cô đã cho Cố Nam Phong biết mình không có bất kì vị trí nào trong lòng Cố Tư Vũ. Nói cách khác cô đối với Cố Nam Phong không có giá trị lợi dụng, có thể hắn sẽ gây bất lợi cho cô. Nhưng cô đã nghĩ kĩ càng, nếu để Cố Nam Phong mặc định cô là người phụ nữ của Cố Tư Vũ thì hắn có khả năng làm chuyện sỉ nhục cô, bởi vì đó cũng là sỉ nhục Cố Tư Vũ.
Lúc này Cố Nam Phong đứng lên, cầm ly rượu từng bước đi tới ngồi lên thành ghế của cô.
“Cô có biết một con cờ không có giá trị lợi dụng sẽ bị đối xử thế nào không?”
Quả nhiên.
Cẩn Mai mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ lanh lợi.
“Anh biết thân phận của tôi chứ?”
“Thiên kim tiểu thư nhà họ Phan.”
Cô hài lòng, tốt, vậy thì dễ nói chuyện hơn rồi. “Thật ra trước giờ tôi nghe danh Cố nhị thiếu gia đào hoa phong nhã, hôm nay được gặp quả thực đã sinh lòng ngưỡng mộ. Nếu anh đồng ý, dù tôi không thể giúp anh hạ bệ Cố Tư Vũ nhưng vẫn có thể cùng anh đẩy 2KK lên cao gắp mười lần Joyce.”
Cố Nam Phong nhíu mày. “Dựa vào đâu tôi phải tin cô?”
“Tôi sẽ không lấy gia tộc mình ra đánh đổi, anh yên tâm. Một khi tôi và anh trở thành đồng minh, nhà họ Phan sẽ tận lực giúp đỡ 2KK.”
Lời này của Cẩn Mai đã thành công đánh vào trong tâm vấn đề, thứ Cố Nam Phong muốn là quyền lực. Hiện giờ Cố Tư Vũ ở nhà họ Cố đã uy hiếp địa vị thừa kế của hắn, Cố Thành Khang lại không xem trọng hắn. Trước mắt chỉ có một mình nhà họ Trịnh hậu thuẫn, thế lực của hắn cũng suy yếu hơn. Nếu như nhà họ Phan đồng ý hỗ trợ, như vậy khả năng hắn còn mạnh hơn cả Cố gia là rất cao.
Cố Nam Phong xoay mặt Cẩn Mai lại, bàn tay nâng cằm cô lên, ngón cái chậm rãi miết nhẹ cánh môi mềm mại của cô. “Nhưng…cô tuyệt tình với Cố Tư Vũ như vậy, bảo tôi làm sao tin tưởng cô đây? Trừ khi… chúng ta có một mối liên kết nào đó.”
Thấy gương mặt Cố Nam Phong ngày càng áp sát, trong lòng cô dâng lên một sự chán ghét chưa từng có. Một mặt ngồi yên như đang chờ đợi nụ hôn của hắn, mặt khác tay lại kín đáo cầm lấy chai rượu thủy tinh từ phía sau cho hắn một đòn dứt khoát.
Chai thủy tinh vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, rượu vang đỏ bên trong ào ra dính cả ra quần áo của cả hai người. Nhưng Cố Nam Phong vẫn thảm hơn, một dòng máu đỏ từ trên đầu chảy xuống khóe mắt hắn…
Cẩn Mai đứng dậy chạy ra chỗ khác, cực kì kinh hãi khi thấy Cố Nam Phong vẫn chưa ngất đi.
“Tôi xin lỗi…tôi, tôi…”
Hắn cười lạnh. “Người phụ nữ này, em thật…độc ác.”
Sau đó hắn đổ người xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Trái tim Cẩn Mai như muốn rớt ra ngoài, cô rón rén đi lại dùng chân đạp đạp hắn, Cố Nam Phong không có động tĩnh làm cô hoảng hốt cho rằng hắn chết rồi. Nghĩ vậy cô ngồi xuống đưa tay lên mũi hắn, cũng may là vẫn còn thở.
Cô lục lọi túi quần Cố Nam Phong, quả nhiên tìm thấy điện thoại của hắn. Truy cập vào dịch vụ định vị GPS, tìm số của Cố Tư Vũ nhưng sau đó lại không tìm thấy. Phải rồi, hai kẻ thù với nhau thì lưu số nhau làm gì? Cẩn Mai buột bản thân phải bình tĩnh hơn, cô cố nhớ lại dãy số đêm hôm đó Cố Tư Vũ gửi cho mình. Còn nhớ, bốn số cuối là 8899…
Cô nhẩm đi nhẩm lại bốn con số này liên tục, chỉ sợ thuộc hạ của Cố Nam Phong bên ngoài phát hiện điều bất thường mà xông vào thì…
Đúng rồi… cô nhớ ra rồi.
Bàn tay cô có chút run rẩy bấm phím số, sau đó không chút do dự gửi vị trí của mình cho anh qua ứng dụng Dreame phiên bản thử nghiệm. Chỉ có người trong Joyce biết được cách vào trang web hệ thống và truy cập ứng dụng phiên bản thử nghiệm, như vậy sẽ dễ dàng để Cố Tư Vũ nhận ra hơn.
Lúc này trong phòng không bật đèn, chỉ có chùm nến đã cháy gần hết cùng với mùi máu tanh, một cô gái và một người đàn ông đang hôn mê. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa…
Cẩn Mai hốt hoảng làm rơi điện thoại trong tay…
“Cậu Cố, có Fanky tiên sinh muốn gặp.”
Cô hoàn toàn rối loạn, nhìn khắp nơi tìm đường trốn sau đó phát hiện trong phòng có cửa sổ…
“Cậu Cố? Có gì không ổn bên trong không? Sao cậu không trả lời?” Người bên ngoài không thấy hồi âm bắt đầu sinh nghi.
Cẩn Mai bắt một cái ghế sau đó cố gắng leo qua khung cửa sổ.
“Nếu cậu không trả lời chúng tôi sẽ phá cửa xông vào.”
Cô cắn răng, đã ra được bên ngoài nhưng tay vẫn bám vào tường bởi vì quá cao, cô không có can đảm nhảy xuống.
Rơi từ độ cao này chắc chắn không chết được… nhưng…
\-Rầm- Thuộc hạ của Cố Nam Phong đã xông vào. “Cậu Cố…”
Cẩn Mai nhắm mắt, thôi kệ, chết thì chết.
Cô buông tay, cả cơ thể nhỏ bé rơi xuống thảm cỏ bên dưới, cổ chân truyền tới một cơn đau nhói.
Trật gân rồi.
“Đuổi theo.” Bên trong phát ra một âm thanh lớn.
Cô nén đau, cắn răng đứng lên bỏ chạy.