Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 5



“Cô đem mấy thứ đó của tôi đi bán cho người khác ?”

“….” Tôi đứng dưới ngọn đèn đường u ám, yên lặng không nói gì.

“Ngu ngốc, trên mấy thứ này đều có tên viết tắt bằng tiếng anh của tôi, cô làm sao có thể bán cho người khác được! Hơn nữa tại sao sau đó còn tắt di động, gọi đi gọi lại vẫn không có cách nào liên lạc với cô! ” Tiễn Đạc đồng chí triệt để cáu tiết rồi, tay áo xắn lên, cánh tay thật dài vung lên.

Tôi theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng ôm đầu ngồi chồm hỗm xuống: “Không được đánh vào mặt! ”

Hắn giận quá hóa buồn cười: “Diệp Hồng Kỳ, khí thế hôm đó của cô đâu rồi ? Hả ? Hôm ấy cô đem tôi đánh thành mắt gấu mèo, cũng đâu có thấy cô yếu ớt chút nào.!” Hắn chỉ vào hai vòng tròn đen đen nhàn nhạt trên mắt.

Tôi bước tới gần nhìn: “A ? Tôi đánh sao ?”

Hắn trừng con mắt đã đỏ lên, giận dữ: “Chẳng lẽ là bản thân tôi tự mình nhìn gương rồi tự đánh mình từng phát từng phát một ?”

Tôi vui vẻ, xem hắn nói kìa, từng phát rồi từng phát một: “Tiễn Đạc, chẳng lẽ anh không biết chạy trốn sao, tôi không tin anh để mặc cho tôi đánh anh từng phát từng phát một, anh đừng cho là tôi uống rượu vào nên không biết cái gì, kiến thức thông thường tôi vẫn còn rõ ràng.”

Tiễn Đạc lập tức đứng khựng lại, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn sửa lại hai cái sai của cô, thứ nhất, không phải tôi không chạy, là tôi không có chỗ nào để chạy, cô khóa trái tôi với cô ở trong toilet nam!

“….” Tôi dùng nắm đấm che miệng lại, kinh sợ nhìn hắn.

“Thứ hai, cho dù tôi có chỗ để chạy, tôi cũng không chạy được, bởi vì cô đã lột sạch hết đồ của tôi! ” Hắn cắn răng cười, quỷ dị vô cùng.

Tôi lập tức thêm một nắm đấm nữa, liều mạng bịt miệng lại, tôi thực sợ nếu bỏ tay ra, chính mình sẽ nhịn không được mà thét lên kinh hãi.

Địa cầu lại bị lực lượng □ chinh phục, hãy để tôi quay về hành tinh Namek đi….

“Cô làm mất của tôi một cái khuyên tai kim cương, thêm lần này bảo lãnh cho cô ra ngoài nữa, cô nợ tôi hai cái nhân tình, một cái trong sạch, Diệp Hồng Kỳ, cô nhất định phải trả cho tôi!” Hắn kéo dài giọng, ý vị thâm trường nhìn tôi.

Tôi bị hắn nhìn cho đến nỗi tóc gáy dựng ngược, kiên trì hỏi: “Vậy… trả thế nào đây ? Tôi một không có tiền mặt, hai không có sắc đẹp, còn sợ sai tài sắc của tôi ?”

Con ngươi của hắn dần dần sáng lên, như là một con sói đói khát trong đêm, nhắm ngay mục tiêu: “Cô trước giúp tôi đem mấy thứ này đưa đến nhà Ninh Mặc đã! Còn cách báo đáp khác tôi sẽ từ từ nghĩ sau! ”

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mịt, bên cạnh chiếc Buick ven đường, có hai túi gạo to đùng đang nằm chiễm chệ, “Đem đến đâu?”

“Nhà Ninh Mặc ấy! ” Hắn cười tít mắt.

Tôi đại khái cũng biết nhà Ninh Mặc, dù sao mỗi lần theo dõi phía sau hắn, chỉ còn kém có một khúc ngoặt là có thể bước vào tiểu khu nhà hắn, Ninh Mặc cũng yên lặng để tôi theo dõi

hắn, vài lần cũng dừng lại, quay sang, dùng khóe mắt nhìn tôi.

Có một lần trời thật sự rất nóng, hắn thậm chí còn bỏ lại một chai nước khoáng ở ven đường, tôi đã từng một bên tình nguyện cho rằng, hắn đối với tôi, cũng có một chút hảo cảm.

Nhưng mà kia nghe qua “tam cú bán” kia sau, tôi triệt để phủ định suy đoán này.

Ninh Mặc nha, từ trước đến nay, đều coi mi là dân công, chẳng qua là hắn che dấu quá tốt thôi, lúc dùng dân công, còn dùng chút sắc dụ, cứ như thế khiến cho tôi giống như thiêu thân lao vào lửa, triệt để bị nô dịch.

Thật là tiện cách! Tôi vung tay lên, tự vỗ hai bàn tay, trái phải bắt đầu làm việc, vậy mà nhân tiện chụp trúng hai con muỗi đang bay đến hỏng đầu.

“Quá con mẹ nó tiện cách! ” Hồi ức lệ rơi đầy mặt của tôi, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy trong màn đêm yên tĩnh, tiếng kẽo kẹt nghiến răng nghiến lợi của mình, từng chút từng chút rồi lại từng chút.

“Ngừng ngừng ngừng, không cần dùng vẻ mặt hung dữ như vậy, quá khủng bố, làm tôi thấy lạnh cả người! ” Vẻ mặt của Tiễn Đạc đang nằm trong trạng thái bị đe dọa, vỗ vỗ ngực: “Cô yên tâm, cô yên tâm, lúc đi tôi chở cô, nhưng mà sau khi dừng xe vào tiểu khu sau, cô phải vác giúp tôi! ”

Tôi lại nghiến nghiến răng, một tay túm chặt lấy chuỗi phật châu trên cổ giựt đứt, từng hạt từng hạt phật châu cứ thế rơi xuống lăn qua chân Tiễn Đạc, khiến cho hắn phát hoảng, sắc mặt hắn xanh mét nhìn tôi, ánh mắt vừa sợ vừa hoảng: “Bạn học Hồng Kỳ, chẳng lẽ hôm nay cô lại uống rượu ? Thế hay để hôm khác đưa….”

Tôi trừng mắt, căm tức hắn, từ trong kẽ răng oán hận phun ra từng chữ: “Không! ” Nhất định phải đưa hôm nay!

Không phải chỉ là khiêng hai túi gạo sao, tôi run rẩy run rẩy cánh tay, hét lớn một tiếng, đem hai túi gạo kia thuận tay vứt vào cốp sau của Tiễn Đạc.

Dễ như nhảy ương ca* vậy.

*Ương ca : loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch

Tiễn Đạc lẳng lặng hồi lâu, mới khôi phục lại, cười gượng: “Tôi cứ tưởng là hôm đó cô là do uống rượu, khí lực mới vô tận, thì ra cô là trời sinh thần lực! ”

Tôi liếc mắt trừng hắn một cái, tự mình đẩy cửa xe ra, ngồi xuống.

“Đừng có lắm lời, đưa xong gạo tôi còn phải về nhà đá bao cát, xé chăn đơn, cắn gối đầu!” Giờ chỉ cần khiến tôi nghĩ đến Ninh Mặc thôi, tôi sẽ lửa giận thiêu đốt, cả người nhiệt huyết sôi trào.

Giống như là gặp phải cái loại cừu nhân sát phụ lại gian mẫu trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.

Tôi muốn biến thân, hoa hoa lệ lệ biến thân, để cho Ninh Mặc nhìn thấy một tôi tuyệt mỹ như hoa, tôi muốn để hắn triệt để hối hận! Nha nha nha nha… Tôi càng nghĩ càng giận, run rẩy siết chặt nắm đấm, chợt xoay mặt qua, khiến cho Tiễn Đạc đang lái xe sợ tới mức từ trên ghế ngồi sau tay lái nhảy dựng lên, run rẩy nói: “Hồng Kỳ, cô cô cô đó là ánh mắt kiểu gì vậy! ”

Tôi quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục siết chặt nắm đấm.

Bởi vì vũ trụ nhỏ của tôi vẫn hừng hực thiêu đốt không ngừng theo từng phút từng giây hồi ức mà ngày càng mênh mông, điều này làm cho Tiễn Đạc đồng chí luôn ở trong trạng thái run rẩy, từ cục cảnh sát cho đến tiểu khu nhà Ninh Mặc, đoạn đường trước kia đi mất 15 phút, hắn phóng vù một cái, 10 phút đã tới nơi.

“Đến rồi! ” Hắn cho xe chạy vào gara, thật cẩn thận nhìn tôi.

“Ừ! ” Tôi nghiêng mắt liếc hắn một cái, một cước đạp văng cửa xe của hắn, cúi thắt lưng, đem hai túi gạo trong cốp sau rống lên một tiếng, nhanh chóng đặt trên vai.

Ánh mắt hắn lập tức trợn tròn, run rẩy bắt đầu nhấn nút tự động đóng lại cửa gara, lại run rẩy lượn thành hình chữ S đi ra ngoài.

“Ninh Ninh….Ninh Mặc, dì bảo tớ mang gạo đến, mang đến rồi đây! ” Hắn quay đầu nhìn tôi đang trong trạng thái sôi trào, nói qua bộ đàm, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Vào đi! ” Giọng Ninh Mặc truyền qua bộ đàm, yếu ớt truyền ra, gân cốt của tôi lập tức liền bị chặt đứt.

Thật là dễ nghe mà, quả nhiên giọng nói của Ninh Mặc nhà ta là dễ nghe nhất trên đời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv