Lúc Thái Kỳ trở về, đã là bảy giờ tối, trên mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi, thấy tôi nằm bò trên bàn tội nghiệp nhìn hắn, không nhịn được vuốt vuốt tóc tôi.
“Hồng Kỳ, hôm nay nước miếng em rớt đầy bàn làm việc rồi!”
Tôi im lặng.
Hắn vẫn tiếp tục nói: “Tài liệu đã nhập vào rồi chứ, ngày mai đi họp cần dùng, phải biết là, mai là ngày đầu tiên anh mở cuộc họp, anh không thể để đám cổ đông coi thường được!”
Tôi vẫn im lặng.
Hắn cuối cùng cũng phát hiện ra sự quái dị của tôi, cũng hiểu lầm sự im lặng của tôi: “Aiz aiz aiz, Hồng Kỳ, em chưa ăn cơm trưa sao?!” Hắn cầm lấy bánh kẹp, nổi giận.
Nhéo lấy tai tôi một cái, nhẹ nhàng nói, “Diệp Hồng Kỳ, đừng có nói với anh là em thủy thổ không hợp đấy!”
Tôi nước mắt rưng rưng nhìn hắn, không biết phải mở miệng thế nào.
Lần này, hắn cuối cùng cũng hiểu sự tình nghiêm trọng rồi.
Nhoáng cái vứt bánh kẹp xuống, khoanh tay lại, hít sâu mấy cái xong, hỏi tôi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em nói thẳng đi!”
Xem ra là cam chịu số phận!
“Thái Kỳ, anh hít sâu vài hơi đi!” Tôi hết sức phòng bị giúp hắn, vô liêm sỉ nhìn hắn cười nịnh nót.
“Đừng dài dòng nữa, chuyện gì?” Hắn vuốt vuốt chân mày, đột nhìn cúi người, nhìn vào máy vi tính, sau khi nhìn xong, cười nhẹ một tiếng: “Ai da, lớn như vậy mà vẫn còn xem phim hoạt hình hả!”
Tôi im lặng, nhìn con sâu róm đang bò qua bò lại trên màn hình.
“Anh còn tưởng là em làm hỏng máy tính của anh, làm anh sợ hết hồn, may mà không phải, tài liệu trong máy tính này, ngày mai anh cũng cần dùng!”
Tôi đột nhiên đập bình thì đập cho nát, cầm lấy tay hắn lệ rơi đầy mặt: “Thái Kỳ, em thực có lỗi với anh, kia, anh mắng em đi!”
Hắn giật mình một cái, nghiêng người qua, lại nhìn máy tính một lần nữa, cuối cùng cũng biến sắc mặt.
Tôi nhìn hắn mặt âm trầm nhìn màn hình, trong lòng xoắn xuýt vạn phần, thở cũng không dám thở mạnh.
Ước chừng năm phút, hắn đột nhiên thả lỏng người lại, thấy bộ dáng khẩn trương của tôi, đột nhiên nhoẻn miệng cười, vỗ bả vai tôi, nói: “Hồng Kỳ, sợ cái gì chứ, anh chuẩn bị cả rồi!”
Hắn khua chiếc laptop trong tay lên.
Phew… Làm tôi sợ hết hồn.
“Thức ăn là trên hết, ăn cơm trước đi!” Ngay từ khi tiếng ọc ọc đầu tiên vang lên trong bụng tôi, chân mày hắn đã nhíu lại, “Anh thật không nên để em đến MCU, ăn cơm cũng không có quy luật nữa!”
Tôi bị hắn kéo ra ngoài cửa, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, đáng thương im lặng đi theo sau hắn, nhìn hắn quẹt thẻ, nhìn hắn mở cửa xe, sau đó kéo tôi đi vào, sau đó lại giúp tôi cài dây an toàn.
Sau đó… tôi rốt cục bộc phát.
“Thái Kỳ, sao anh không mắng em?” Tôi tức giận ngất trời chỉ trích hắn.
Hắn đang lái xe, nghe tôi bạo rống, tay trượt một cái, thiếu chút nữa phi lên vỉa hè, xoay lại, dở khóc dở cười nhìn tôi: “Sao anh lại phải mắng em chứ, Hồng Kỳ! Hôm nay em ngoan như Bối Bối ấy!”
Bối Bối là con thú cưng gần đây hắn mới nuôi, một con tắc kè hoa nho nhỏ, luôn thích yên tĩnh nằm trên bả vai hắn, lần nào cũng dọa tôi sợ hết hồn.
Tôi vò tóc, rất buồn bực hỏi: “Máy tính hỏng, anh không giận sao?”
Hắn liếc tôi một cái, đột nhiên nghiêng người qua, hôn lên môi tôi một cái, hì hì cười: “Không cần hồi hộp, chỉ cần em không có áp lực quá lớn là được.”
Hoàn toàn là một bộ dáng dấp dung túng.
Tôi vạn phần buồn bực nhìn hắn: “Thái Kỳ, em cảm thấy đến MCU, không quen với dáng vẻ của anh!”
Vẻ mặt của hắn cuối cùng cũng nghiêm túc, dừng xe bên lề đường, xoay người lại, rất nghiêm túc nhìn tôi: “Hồng Kỳ, em có phải chịu áp lực rất lớn đúng không?”
Tôi lắc đầu một cái.
Mới đi làm có ngày đầu tiên, áp lực lớn ở đâu ra.
“Thực ra thì, anh phải giải thích một chút!” Hắn nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi bị hắn làm cho nghiêm túc theo.
“Anh điều em đến bên cạnh anh, thực ra là để suy nghĩ cho MCU!”
“…” Tôi mờ mịt nhìn hắn.
“Em mà sang những nghành khác, anh không trông nom được em, anh sợ MCU sẽ có một nguy cơ to lớn!”
Phụt…. Tôi nghe câu này, rốt cục cũng hiểu ra hắn đây là đang nói móc tôi, không khỏi giận dữ, bổ nhào qua xé áo hắn, hắn cười ha hả, vừa tránh tôi, vừa túm lấy tay tôi.
“Hồng Kỳ, học cho tốt mấy thứ đó đi, không phải sợ, đi theo bên cạnh anh, trách nhiệm to bằng trời anh cũng gánh giúp em! Anh là thái tử gia của MCU cơ mà!” Hắn phe phẩy tay tôi, nửa thật nửa giả trấn an tôi.
Lòng của tôi lập tức trở nên ấm áp, lần đầu tiên chủ động nghiêng qua, hôn lên môi hắn, miệng lưỡi triền miên, một lúc lâu sau, hắn mới thở hổn hển buông tôi ra.
“Aiz, đi ăn cơm đi, chắc là em đói quá rồi.” Hắn nhìn tôi nháy mắt mấy cái, mập mờ nhìn môi tôi, lộ ra một tia cười xấu xa, “Hôm nay là Trung thu, người trăng đoàn viên, vốn là muốn giữ em ở chỗ anh, đáng tiếc anh phải chuẩn bị chút tài liều. Hẹn lần sau vậy!”
Tôi lại nhớ lại tờ giấy Điền Mật đưa cho tôi, tay run lên, mở ra trong xe.
Thái Kỳ vừa xoay tay lái, quay đầu lại nhìn một cái, chợt phanh xe lại, thiếu chút nữa đụng phải cây: “Cái này ở đâu ra?” Mặt của hắn đỏ lên như kì tích.
“Có phải anh làm đúng không?”
Hắn bóp trán, rên rỉ: “Anh chẳng qua là nghe Điền Mật đề nghị, hồ đồ gửi ba năm liền, cái này không phải là chị ấy đưa cho em đấy chứ?”
Tôi cắn răng, nghiến lợi: “Thái Kỳ, anh có biết, anh quấy nhiễu em ba năm không!”
Hắn có chút ngạc nhiên, vuốt vuốt tóc tôi, cười khan: “Hồng Kỳ, sau này anh sẽ bù lại cho em vô số ba năm!” Hắn liếc tờ giấy kia một cái, nhất thời hiện lên vẻ xấu hổ,
“Thực ra thì, anh bảo này, em không xem mặt sau của giấy sao?”
A? Tôi hoang mang lật lại, nhìn dòng chữ phía sau.
Không nhìn ra, thực sự là không nhìn ra, dưới tờ giấy màu sắc rực rỡ, có một dòng chữ viết bằng bút máy, mảnh khảnh nằm trên mép giấy, mặt trái của tờ giấy này viết: Hồng Kỳ, kiên cường lên, sẽ có người phát hiện ra vẻ đẹp bựa mì của em!
╮
(
╯▽╰
)
╭
, lời này đúng là giống lời của đồng chí Thái Kỳ sẽ viết.
Cho dù là lời để khích lệ người ta, cũng có thể đả kích người khác đến chết.
“Tờ nào cũng có sao?” Tôi cầm tờ giấy hỏi hắn.
Hắn không được tự nhiên xoay tay lái, một lúc lâu sau, khẽ gật đầu: “Ừ!”
╮
(
╯▽╰
)
╭
, thì ra tôi không biết, hắn còn là một người rối loạn.
“Viết những gì vậy?” Tôi buồn cười, ngồi bên ghế lái hỏi hắn.
Hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh trả lời tôi: “Chỉ là một chút lời khích lệ em…”
“A? Không có những cái khác?” Tôi tiếp tục hỏi.
Hắn cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận, vỗ vào xe một cái, khiến cho cái loa xe kêu oang oang, “Diệp Hồng Kỳ, em phiền quá, em rốt cuộc muốn nghe cái gì?”
Xe không sai không lệch vừa đúng dừng lại trước cửa nhà hàng, hắn lại chẳng hề kiêng nể gì, nhào tới lần nữa, hung mãnh cắn lấy môi tôi, thẹn quá thành giận: “Còn có mấy câu, tương tự với hàm nghĩa của động tác này!”
Cho đến khi ông chủ nhà hàng gõ gõ lên cửa kính, hắn mới buông tôi ra, khiêu khích nhíu nhíu mày: “Diệp Hồng Kỳ, còn vấn đề gì nữa, tiền cơm cùng nhau giải quyết đi!”
“…” Tôi trợn mắt nhìn hắn, quyết định hoàn toàn bơ hắn.
“A, em xấu hổ!” Hắn cuối cùng cũng lấy lại một chút cảm giác ưu việt.
Tôi cười lạnh một tiếng, đem tờ giấy trong tay bộp lên mặt hắn.
——————————-
Ngày thứ hai trước lúc họp, tôi cũng không thấy Thái Kỳ, cả phòng bận rộn muốn chết, chỉ có Điền Mật đang ngoắc tay với tôi ngoài cửa sổ.
Sau khi chứng kiến năng lực phá hoại của chị ấy xong, tôi đối với Điền Mật đã sinh ra tâm lý phòng bị cực cao.
“Hê hê hê, Hồng Kỳ lại đây, em biết không, hôm qua là Trung Thu, buổi tối cả nhà tụ tập, mà Thái Kỳ không có tham gia nhá!” Chị ta mập mờ nhìn tôi, cười đến là bỉ ổi không ngừng: “Có phải Kỳ Kỳ nhà chị cuối cùng đã lớn rồi không!”
Oạch…. Tôi thừa nhận tôi bị chị ấy làm cho sét đánh, cả người tê dại.
“Hôm qua Thái Kỳ 9 giờ đưa em về!” Tôi cảm thấy mình rất cần thiết phải giải thích một câu, mặc dù danh dự của cái người tên Thái Kỳ này có còn tồn tại hay không tôi rất hoài nghi, nhưng mà tôi không thể để mình cũng bị bêu xấu được.
Điền Mật hoài nghi nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên dính ở ngoài cửa.
“A a, là Kỳ Kỳ!” Chị ta lấy tay chọc tôi, tôi nhìn theo tầm mắt chị ấy, Thái Kỳ đầu tóc xộc xệch giơ cái laptop lên, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Kỳ Kỳ, hôm qua ông cụ hỏi em đấy, tại sao không về nhà!”
Thái Kỳ trợn mắt nhìn chị ta một cái, quay mặt lại nhìn tôi, “Hồng Kỳ, em qua đây, xách đồ giúp anh!” Hắn theo thói quen vung tay lên, túi tài liệu đó theo một đường vòng cung, trực tiếp nằm gọn trong lòng tôi.
Điền Mật lập tức kêu to lên: “Em trai, em không thể ngược đãi con gái như vậy được, sao lại để con gái xách đồ giúp em chứ! Làm bậy đó, em xem Hồng Kỳ nhỏ nhắn thế này…”
“…” Tôi cùng Thái Kỳ đồng thời đều
囧
, bởi vì Thái Kỳ đang cởi nút áo âu phục quên mình ném qua, mà tôi đang theo phản xạ có điều kiện giơ tay đón lấy.
Tôi và Thái Kỳ, đã hoàn toàn thích ứng cái trò anh ngược, em bị ngược này rồi.
Cho nên nói, thể chất tự ngược bị ngược, đoán chừng cả đời này tôi cũng không đổi được.
“Ừ, đúng vậy, không nên để Hồng Kỳ mệt mỏi!” Thần kỳ nhất không phải là bài luận bảo vệ của Điền Mật, mà là Thái Kỳ đột nhiên lại dịu dàng, hắn vậy mà thực sự ôm cái laptop lại từ trong lòng tôi.
“Hồng Kỳ, em đi giúp anh xách cái máy chiếu đi!” Tôi còn đang ngây ngốc, Thái Kỳ lại có mệnh lệnh mưới.
Phụt…. Tôi phát khùng, đây gọi là săn sóc cái quái gì, rõ ràng là máy chiếu nặng hơn laptop nhiều, grào, Thái Kỳ anh là đồ tiểu nhân âm hiểm!
“Không xách được, thì để Điền Mật xách với em!” Hắn vẫy vẫy áo, loẹt quẹt loẹt quẹt lê dép đi về phía phòng nghỉ trong văn phòng.
Điền Mật cuối cùng cũng nổi giận, kéo tay áo tôi, gầm thét: “Hồng Kỳ, bỏ nó đi, chị chưa từng thấy thằng đàn ông nào ghê tởm như thế, là chị em, thì bỏ nó đi!”
Tôi im lặng, đối với sự khiêu khích của Thái Kỳ, tôi đã vô cùng miễn dịch.
Nhưng đạo hạnh của Điền Mật hiển nhiên là chưa đủ sâu, chị ta thấy dáng vẻ bình tĩnh của tôi, lửa giận càng thêm ba phần, lắc lư tay áo tôi, rống giận: “Diệp Hồng Kỳ, chị hay là Thái Kỳ, em chọn một! Có nó không có chị, có chị không có nó!”
╮
(
╯▽╰
)
╭
tôi hoàn toàn không còn gì để nói.
Thực ra thì, cuối cùng cái máy chiếu kia cũng không do tôi và Điền Mật xách qua, Thái Kỳ đã sớm để người khác mang tới phòng họp rồi, hắn chính là nắm trúng phải đặc tính cảm giác ưu việt về phái nữ này của Điền Mật, luôn tìm cơ hội đả kích chị ấy, quả thực là dùng hết sức lực.
Tôi phát hiện, hình thức ở chung của hai chị em này chính là đả kích, rồi đả kích lại, trong quá trình đấu đá lẫn nhau, làm rõ ý nghĩa của sự sinh tồn.
Người nhà họ Thái, quả nhiên rất biến thái.
Lúc đi họp, tôi ngồi trong cái góc nhỏ tầm thường của phòng họp, ngồi song song còn có hai ba vị tiền bối cũng đi học bổ túc, mọi người dựa vào, đều làm bộ như rất bận rộn, càng không ngừng lật giở tài liệu trên tay, chỉ có tôi mang theo một quyển sổ ghi chép nho nhỏ, quay bút bi hết nhìn đông lại nhìn tây.
Mỗi một người bước vào, lúc đi qua tôi, đều sẽ dừng lại, tập trung nhìn tấm thẻ trên ngực tôi.
Mới bắt đầu, tôi còn chưa chú ý lắm, đợi đến sau khi bốn năm người đi qua, tôi mới bắt đầu thấy không tự nhiên.
“Bọn họ đang nhìn lén chúng ta sao?” Tôi chọc chọc vị tiền bối bên cạnh, cẩn thận hỏi.
Tiền bối bên cạnh cũng rất cẩn thận trả lời tôi: “Hình như là chỉ nhìn một mình cô…”
Phụt… Anh ta trả lời như vậy, tôi càng thêm khủng hoảng, cây bút bi cũng bất động, giống như một bức tượng điêu khắc ngồi đơ ở đó, cười cũng không được, mặt lạnh cũng không được, không biết làm gì cho phải.
Lúc Thái Kỳ tiến vào, cũng dừng trước mặt tôi một chút, nhìn thấy trạng thái
囧
của tôi, thở dài, ngoắc ngoắc tay về phía tôi, lắc mình một cái ra khỏi cửa đến hành lang.
Tôi tung tăng đi theo hắn.
“Diệp Hồng Kỳ, thực xin lỗi!” Hắn lần đầu tiên nói xin lỗi với tôi.
Tôi rất kinh ngạc, trong ấn tượng hắn cho tới giờ chưa từng nói xin lỗi với tôi, cho dù là khiến tôi tức phát khóc, hắn đều vui tươi hớn hở dỗ dành tôi, dù sao chuyện vớ vẩn như xin lỗi này hoàn toàn là cách biệt với hắn.
Tôi ngây ngốc hỏi hắn: “Sao lại nói xin lỗi vậy, Thái Kỳ?”
Hắn tựa hồ có chút buồn bực, tay cắm trong túi, trù trừ thật lâu, đột nhiên thở dài một cái: “Hồng Kỳ, anh đã nói sẽ giúp em gánh hết tất cả áp lực, nhưng mà, bây giờ lại để em phải một mình chống đỡ những áp lực kia, thực xin lỗi!”
Thực ra hắn đã làm rất tốt, sau khi đến MCU, tôi phát hiện, thực ra thì người có áp lực thực sự là hắn, hắn là thái tử gia của MCU, đáng tiếc là dáng vẻ không giống đã lăn lộn mấy năm, cho nên đám cổ đông đều có thành kiến với hắn.
Sau khi hắn trở lại, nhất định phải đánh đổ những thành kiến này, tiếp nhận một vài lĩnh vực buôn bán chưa từng tiếp xúc qua, tôi thấy hắn mệt mỏi, đáng tiếc lại không thể giúp sức.
Tôi lắc đầu một cái: “Thái Kỳ, em là Diệp Hồng Kỳ, vô tâm vô phế, anh còn sợ em không chịu nổi áp lực?”
Khuôn mặt hắn đầy vẻ u sầu nhìn nhìn tôi, lại thở dài một hơi: “Diệp Hồng Kỳ, em không biết, mấy ngày này sống ở MCU, sẽ không được yên ổn!”
Hở? Tôi mở to hai mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì Điền Mật làm lộ chuyện em là bạn gái anh rồi, bây giờ người trong nhà đều rất tò mò về em, muốn xem năng lực nghiệp vụ của em một chút!”
Tôi thực kinh sợ, tôi thì có năng lực nghiệp vụ gì chứ, tôi đến giờ vẫn còn làm trợ lý đây, xem tài liệu còn ngủ thiếp đi.
Tôi một phen níu lấy Thái Kỳ, buồn bực: “Thái ba ba, em vẫn là trẻ con mà, em không chịu nổi mưa gió!”
Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, nhanh chóng đánh rớt tay tôi, co quắp nói: “Em tưởng là anh thích thả em ra ngoài mất thể diện cho người khác xem sao, Thái ba ba của em cũng là trẻ con đây, nhưng mà, Hồng Kỳ ạ, trẻ con đều phải trưởng thành mà!”
(
⊙
o
⊙
) hơ, chiêu này vậy mà lại mất linh rồi.
“Diệp Hồng Kỳ, em đã đồng ý với anh sẽ không trốn tránh nữa!” Hắn đột nhiên nghiêm túc, nắm lấy bả vai tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, con ngươi đen láy tỏa sáng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn tôi: “Em phải dũng cảm một chút, đáp ứng anh, cho dù có nhiều khiêu khích hơn nữa, cũng không thể một mình lặng lẽ trốn tránh, được không?”
Tôi bị hắn nắm vai đau nhức, có chút thất thần.
“Chúng ta ước định được không, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không áp đặt trách nhiệm cho em, em vĩnh viễn có thể làm Diệp Hồng Kỳ tùy ý của em, anh sẽ không miễn cưỡng em, cũng sẽ không thay đổi em, bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ thay em chắn phía trước, chẳng qua là, lúc đối mặt với áp lực cùng khó khăn, em có thể luôn luôn ở bên cạnh anh được chứ!”
“Có được không?” Hắn hỏi lại một lần, dáng vẻ rất lo lắng.
Tôi cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhón chân lên, nhào tới hôn lên môi hắn một cái.
Không cần cam kết, thực ra thì chỉ cần một hành động đã nói lên tất cả.
Khóe miệng Thái Kỳ lập tức cong lên, đưa tay vuốt vuốt tóc tôi: “Ngoan, thật là ngoan, lát nữa đi vào, ngàn vạn đừng có nói năng tùy tiện, anh sẽ tận lực che chắn giúp em.”
Tôi gật đầu một cái, mặc hắn nắm tay kéo vào phòng họp.
Chỗ ngồi đã sớm bị thay đổi, sắp xếp bên cạnh Thái Kỳ, tôi một bộ dáng dấp nhàn hạ, cầm quyển sổ ghi chép nhỏ, gõ bút bị, ngồi bên cạnh Thái Kỳ.
Hội nghị đang thảo luận mở rộng sản phẩm mới, đại khái là có liên quan đến CASE mà Thái Kỳ mới nhận, máy chiếu kế hoạch, không sót chút nào, Thái Kỳ đứng dậy, dáng dấp đĩnh đạc mà thuyết trình, thực sự là vô cùng đẹp trai.
Hoàn toàn khác biệt với lúc Thái Kỳ ở Thiên Duyệt, khi đó Thái Kỳ làm chuyện gì cũng rất thành thạo, cho nên sinh hoạt của hắn tương đối phong phú, có thể không mất công mà đã hoàn thành công việc, sau đó ngồi tại chỗ mà giày vò thuộc hạ.
Nhưng mà ở MCU, Thái Kỳ giống như chiến sĩ mặc khôi giáp, từng phút từng giây đều căng thẳng, mỗi một câu, mỗi một phương án đều không có kẽ hở.
Tôi nghe đến nhập thần, cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra.
Ai da
╮
(
╯▽╰
)
╭
, thì ra Thái Kỳ của tôi ưu tú như vậy.
“Cô Diệp, có ý kiến gì với phương án này không?”
A? Tôi giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, lão tiên sinh ngồi bàn bên cạnh hiển nhiên đã nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, mắt vẫn đang dõi theo tôi.
(
⊙
o
⊙
) ô, nhưng mà CASE này tôi hoàn toàn không biết gì mà, cho dù có tài liệu bên cạnh, tôi cũng chưa có sờ tới.
“Phương án này là tôi và Hồng Kỳ cùng nhau vạch ra, tư tưởng tổng thế cùng ý kiến của Hồng Kỳ là nhất trí.” Thái Kỳ bất động thanh sắc đón lấy, dưới bàn hội nghị, tay hắn nắm lấy tay tôi, cũng ướt nhẹp, hiển nhiên là hắn cũng đang hồi hộp.
Lão tiên sinh kia bí hiểm cười cười nhìn tôi và Thái Kỳ, cũng may không hỏi tới nữa.
Thời gian còn sót lại, hoàn toàn là một mình Thái Kỳ thần thương khẩu chiến, tôi hoàn toàn không giúp được hắn, chỉ có thể cẩn thận thân thể, nắm lấy tay hắn, giúp hắn chịu đựng đến khi hội nghị kết thúc.
“Thái Kỳ, anh giỏi quá!” Sau khi hội nghị kết thúc, Thái Kỳ tê liệt một lúc lâu ngồi trên ghế, người đã đi hết, hắn vẫn ngồi trên ghế im lặng không tiếng động.
Tôi cảm thấy tôi rất cần thiết phải khích lệ hắn.
“Thái Kỳ, bộ dáng lúc đi họp của anh còn trâu hơn cả trên ti vi diễn! Thì ra anh không phải là tiểu bạch kiểm chỉ được cái mã ngoài!”
Hắn cuối cùng cũng có phản ứng, mắt đảo một quá, cười âm u với tôi: “Nói như vậy ấn tượng trước kia của anh với em là một thằng tiểu bạch kiểm bất học vô thuật, chỉ được cái mã ngoài?”
“….” Thật là sắc bén, thật là sắc bén, tôi mới nói ra, hắn đã kịp phản ứng lại rồi.
Hắn vỗ ghế một cái, cáu: “Nào, qua đây đỡ bản thiếu gia!”
“….” Tôi lườm hắn một cái, bộp lại: “Tự mình đứng dậy không được sao, có tay có chân…”
Hắn yên lặng trong chốc lát, đột nhiên ngắt lời tôi, cười khổ: “Hồng Kỳ, anh hết sức rồi, đến đỡ anh được không!”
A? Tôi sợ hết hồn, đến dìu, hắn quả nhiên đã mất hết sức lực, lười biếng tựa lên người tôi, dáng vẻ mệt chết đi được: “Mấy ngày anh chưa được ngủ rồi!”
Lông mi hắn chớp chớp, sắc mặt thực sự có chút tái nhợt, ngay cả cánh môi luôn luôn đỏ tươi cũng biến thành nhàn nhạt, cả người có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Thái Kỳ, sao anh lại mất ngủ vậy?”
Hắn liếc tôi một cái, đột nhiên lộ ra vẻ mặt không biết làm sao: “Em cho anh là em chắc? Không tim không phổi! Mấy thứ đó, anh xem mấy đêm liền, huống chi ngày hôm qua em và Điền Mật còn chặt đứt kho tư liệu của anh!”
“….” Tôi im lặng.
Hắn lại kéo tôi: “Hồng Kỳ, tối nay ở lại nhà anh đi, đừng về nữa.”
Oành… một tiếng sét thật lớn, khiến tôi sợ đến mức tóc gáy dựng ngược.
“Thái Kỳ, chúng ta nhanh quá chăng….” Tôi run rẩy, trong lòng có chút mong đợi.
Hắn liếc tôi một cái, đột nhiên cười thật to: “Diệp Hồng Kỳ, em đang nghĩ gì vậy, anh không có sức lái xe đưa em về nữa, em ở lại nhà anh, sáng mai có thể cùng nhau đi làm!”
“….” Như vậy cũng quá không mập mờ, tôi run rẩy còn lợi hại hơn lúc nãy.
Lần này là tức.
“Diệp Hồng Kỳ, em giống như là không vui hả! Nói anh biết vừa nãy em nghĩ cái gì hả?” Thái Kỳ không biết sống chết trêu chọc tôi.
Cuối cùng tôi cũng nổi cơn thịnh nộ, một quyền vung lên mắt hắn, che giấu dục cầu bất mãn của tôi: “Câm miệng, em nghĩ giống như anh, như nước tình khiết, cho tới giờ chưa từng nghĩ đến sẽ có gì đó với anh…”
Hắn ngẩn người, đột nhiên cười càng thêm lớn tiếng.
“Ha ha ha, Hồng Kỳ của anh, em thật là đáng yêu!”
Lân này, tôi đỏ mặt thật.