Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 40



Khi điệu nhảy thứ ba kết thúc, đèn flash chiếu vào Đại công tử của Thiên Duyệt vừa mới bước vào hội trường, toàn trường đều hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Đại công tử, mắt thấy gương mặt lạnh lùng của anh ta, hết sức hờ hững bước lên trên bục, tôi và Thái Kỳ nhìn nhau một cái, đều hết sức không tình nguyện bỏ bánh xuống, vậy nên, hai người song song cúi người làm bộ như không thấy nhân vật chính đã lên sàn.

Tiếng vỗ tay như sấm, tiệc tối lại dấy lên một làn sóng nhỏ. Thừa dịp mọi người đang vỗ tay, Thái Kỳ lén lấy từ trong đĩa của Tiễn Đạc ra mấy miếng dưa Ha Mi tôi thích ăn.

Tôi thấy đồng chí Tô tổng giơ micro, thần thái sáng láng tuyên bố: “Hôm nay, tôi xin phép được tuyên bố một tin vui ở buổi tiệc chào mừng ngày hôm nay…”

Tôi và đồng chí Thái Kỳ bỏ bánh bơ lại, giương mắt nhìn về phía Tô tổng.

“Giang Duyệt nhà chúng tôi, Tổng giám đốc Giang, hôm nay muốn tuyên bố kết hôn!”

Phụt… Tôi phun một miếng dưa hấu ra ngoài, trên đầu Thái Kỳ bắn đầy nước, hắn trợn mắt nhìn, vươn tay cầm lấy bánh bơ bỏ vào trong miệng, nổi khùng nhai nghiến ngấu.

“Cái tên Giang Duyệt này nghe rất quen?” Tôi nhìn Hoàng thái tử mặt lạnh, quay mặt lại nhìn Thái Kỳ, hỏi, “Aiz, đại công tử sắp đính hôn rồi, vậy tôi biết triển khai hoạt động thế nào đây? Anh ta là mục tiêu của đời tôi mà!”

Thái Kỳ nhìn tôi cười lạnh, xoay người qua chỗ khác không để ý tới tôi.

Tên nhóc này, lại bắt đầu giận dỗi rồi, tôi chọc chọc cánh tay hắn, hắn dùng sức vùng ra, giật cánh tay khỏi tay tôi, đè nén giọng nói giận dữ: “Diệp Hồng Kỳ, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Tôi mặt như đưa đám nhìn hắn, nói: “Anh ta cũng đính hôn rồi, tôi sao mà câu anh ta được nữa?”

Thái Kỳ cười lạnh xoay người lại, nhéo mặt tôi, âm u nói: “Yên tâm, cậu ta kết hôn, cô cũng có thủ đoạn khiến cho cậu ta ly hôn, cậu ta có con, cô có thủ đoạn, có thể khiến cho con cậu ta gọi cô bằng mẹ, nếu như cái gì cũng không như ý, vẫn là câu nói kia, cô có thủ đoạn, hoàn toàn có thể làm tiểu tam, tiểu tứ của cậu ta, cứ xếp hàng đi xuống, kiểu gì cũng đến phiên cô!”

A! Tôi tỉnh ngộ rồi.

Dùng ánh mắt liếc Thái Kỳ một lần rồi lại một lần, Thái đồng chí đây đã coi tôi như quân mình, đem hết kinh nghiệm truyền thụ lại cho tôi, tôi mà không làm một tiểu tam tử tế, thì thật xin lỗi Thái Kỳ, xin lỗi Thiên Duyệt.

Liều mạng đi!

Vậy nên tôi nắm quả đấm, quay mặt đi, nói với Thái Kỳ: “Thái trợ lý, tôi quyết định, tôi sẽ kiên trì lòng tin, tiếp tục theo đuổi!”

Thái Kỳ dùng ánh mắt nhìn một đứa thiểu năng để nhìn tôi, dứt khoát buông tay, hoàn toàn bỏ rơi tôi.

Giang Duyệt trên đài mặt lạnh tanh, giống như người khác thiếu của anh ta vài tỷ đô la vậy, mặc dù Tô tổng đứng bên cạnh nhiệt tình vỗ tay ào ào, anh ta vẫn cắm tay trong túi quần trầm tư.

“Giang tổng à, cô dâu sắp cưới đâu?” Tô tổng cuối cùng cũng không kiềm chế được, chọc chọc Giang Duyệt, Giang Duyệt nhắm mắt lại, gân xanh trên trán giật giật, hai nắm đấm siết chặt hai bên, một lúc sau, quay ra phía ngoài đại sảnh kêu to: “Mạnh Hữu Bảo, em vào đây cho anh….”

Phụt…. Đây là lần thứ hai trong ngày tôi phun dưa hấu ra, Thái Kỳ đáng thương, đã lười phải lau tóc, mặt lạnh mặc cho tôi phun.

“Diệp Hồng Kỳ, hừ hừ hừ!” Hắn cười lạnh.

Mấy tiếng hừ hừ hừ đó, khiến tôi rợn hết cả tóc gáy, tôi yên lặng kéo lấy rèm cửa sổ nơi góc tường, kéo xuống đầu Thái Kỳ, lau lau cho hắn.

Mắt Thái Kỳ sắp bốc lửa đến nơi, bỏ rèm cửa sổ ra nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô mà quậy nữa, tôi khiêng cô ra ngoài!”



(

╯▽╰

)



, tôi bị kinh hãi rồi.

Dĩ nhiên là không phải lời cảnh cáo của Thái Kỳ khiến cho tôi kinh sợ, mà là, tôi nhìn thấy Mạnh Hữu Bảo, mặc một thân váy dạ hội ánh vàng lấp lánh, cứng đơ người, từ bên ngoài đại sảnh chậm rãi bước vào.

Vừa di động, còn không quên lộ ra nụ cười giống như Công nương Anna, cái tay nhỏ bé vẫy vẫy, chẳng khác nào đồng hồ quả lắc.

Giang Duyệt vươn tay day day huyệt Thái Dương, lập tức nhảy xuống đài, xông thẳng tới, kéo tay Hữu Bảo, dùng sức lôi, Hữu Bảo lảo đảo đi theo sau anh ta, tiếp tục duy trì nụ cười, không quên đóng vai đồng hồ quả lắc.

“Hữu Bảo, Hữu Bảo!” Tôi liều mạng phất tay dưới đài, vừa phất vừa cất giọng gọi nó.

Tinh thần Hữu Bảo giống như hoảng hốt lợi hại, vẫn mang theo nụ cười mộng ảo, si ngốc đứng trên đài, một đầu tóc rối như tảo biển, trên đỉnh đầu lại còn cài một chiếc mũ nhỏ cắm mấy cây trâm màu vàng khéo léo, ánh đèn chiếu lên, lấp lánh lấp lánh.

“Đây là cô dâu sắp cưới!” Giang Duyệt kéo tay Hữu Bảo, giống như là tuyển thủ quyền anh giành được chiến thắng, giơ cao tay con bé lên.

Hữu Bảo mắt đảo rồi đảo, quét qua tôi một cái, đột nhiên giống như khôi phục thần chí, miệng toe toét, lấy tay làm động tác bắn súng.

“….” Các đồng chí dưới đài đều hóa đá.

Tôi cũng phong hóa luôn, phối hợp với Hữu Bảo, run rẩy cũng làm động tác bắn súng, oành… trúng thầu!

Giang Duyệt đoán chừng đã gần như sắp hỏng mất, tuyên bố cô dâu sắp cưới xong, như một cơn gió vác Hữu Bảo ánh vàng lấp lánh lên trên vai, không thèm quay đầu lại chạy luôn ra ngoài.

Tôi há to mồm, nhìn Hữu Bảo kéo chiếc đồng hồ quả quýt lấp lánh ánh vàng của Giang Duyệt đại công tử, treo ngược cắn rồi cắn…

Thật mất thể diện, nước miếng theo viền vàng chảy đầy tay.

“Aiz, cô nương Hữu Bảo này thật có tiềm lực nha!” Thái Kỳ vuốt cằm, nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười, quay mặt lại hỏi tôi “Sao rồi, cùng với cô ấy noi theo các chị em mỹ nhân của hoàng đế, cộng thị nhất phu?”

Bây giờ tôi thực rối rắm!

Quay mặt đi hỏi Thái Kỳ: “Như vậy được chứ?”

Thái Kỳ cười lạnh nói: “Aiz, có gì không tốt chứ, người mình đánh vào quân địch trước, lúc cô vào làm tiểu tam, chị em cũng quan tâm nhau tốt hơn!”

Thật là chua chát, tôi dù có trì độn nữa cũng ngửi thấy, vậy nên, tôi nghểnh mặt cười: “Thái trợ lý, anh đang ghen sao?”

Thái Kỳ đang ăn từng miếng từng miếng pudding, vừa nghe tôi nói như vậy, nghẹn đến đỏ cả mặt.

“Diệp Hồng Kỳ, cô định mưu sát quân đồng minh sao?” Hắn mặt đỏ tới mang tai, một cặp mắt hoa đào xấu hổ mang theo giận dữ, “Từ sáng đến tối toàn nói nhảm!”

“….” Tôi sai rồi, không nên tỉ mỉ dò xét tiểu bạch kiểm.

Hắn một phen buông cái đĩa trong tay ra, nhào tới nhéo nhéo mặt tôi, vừa nhéo vừa cười: “A? Cô thông suốt rồi sao, sao bây giờ mới biết tôi đang ghen chứ, tôi đã ăn mấy lượt dấm rồi!”

Cợt nhả, một chút bộ dạng nghiêm chỉnh cũng không có, tôi một phen đánh rớt tay hắn, nhe răng: “Cho qua đi, đồng chí tiểu bạch kiểm, Tô tổng của anh còn đứng trước đài nhìn anh kia kìa!”

Kể từ khi Giang Duyệt đại công tử khiêng Hữu Bảo chạy như bay biến mất xong, tôi thấy Tô tổng chính là ở trong trạng thái thần kinh thác loạn hóa đá, giờ thấy Thái Kỳ động tay động chân với tôi, trên mặt bà ta lại bày ra một loại trạng thái vui mừng cực kỳ cổ quái.

Cái này quá kinh khủng, có lẽ là đả kích trong một ngày quá nhiều, Tô tổng đã có triệu chứng của trúng gió.

Thái Kỳ đang quàng cổ tôi, theo phương hướng tôi chỉ nhìn qua, cười đến càng thêm vui vẻ, vươn tay phất về phía Tô tổng, quay ra phía lỗ tai của tôi, khiêu khích cắn một cái.

Cả người Tô tổng run lên, đỡ trán quay người qua chỗ khác, chống sân khấu trước mặt hít sâu kịch liệt.

“Xong rồi, Thái Kỳ, anh đắc tội chủ nhân rồi!” Tôi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thái Kỳ, hắn chẳng quan tâm chút nào, cười hì hì xoắn xoắn tóc tôi, vừa xoắn, vừa hỏi: “Aiz, tôi hỏi cô, nếu như Tô tổng không nuôi tôi nữa, cô nuôi tôi được không?”

Tôi muốn khóc, tiểu bạch kiểm muốn dính lấy tôi.

Tôi lập tức căm phẫn dâng trào, ưỡn thẳng lưng, túm lấy hai cánh tay của Thái Kỳ, rất nghiêm túc dạy dỗ hắn: “Thái trợ lý, anh nên làm tiểu bạch kiểm rất có triển vọng của anh cho tử tế đi, người khác đều là cá chép vượt vũ môn, sao anh càng vượt lại càng thấp vậy! Một tháng lương của tôi có một ngàn sáu, ngay cả tiền thừa để nuôi một con thú cưng cũng không có, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Trong lúc nói chuyện, tôi dùng sức túm lấy cánh tay, lay lay, chỉ sợ đầu óc hắn không tỉnh táo.

Mặt của Thái Kỳ bỗng trầm xuống, dùng sức kéo tóc tôi, cáu: “Đồ vô tình vô nghĩa không có lương tâm, đối với cô tốt vậy, mà cũng đẩy tôi ra ngoài!”

Hắn đột nhiên nhào tới, nhoáng cái đã ôm tôi vào lòng, cọ cổ tôi làm nũng: “Cùng lắm thì buổi tối tôi đi ra ngoài cua phú bà, ban ngày trở về nuôi cô, được không hả?”

Quá vô sỉ!

Tôi nghiêm túc cự tuyệt hắn: “Đồng chí Thái Kỳ, như vậy anh quá cực khổ, hai mươi tư giờ đều phải lao động! Tôi không thể chiếm dụng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của anh được… à, còn có tiền bán mình nữa!”

Hắn lập tức sốt ruột, liếc mắt nhìn Tiễn Đạc đang dựng thẳng tai nghe lén đến hai mắt đăm đăm, một phen kéo tay tôi, lôi tôi đến bên cạnh góc tường, nói: “Cô xem, bạn cùng phòng của cô đã xử lý Đại công tử rồi, cô có phải nên suy nghĩ kế hoạch của mình một chút! Nên đi đường vòng hoàn thành kế hoạch lâu dài của chính mình!”

“A?” Tôi quay mặt qua, mặt của Thái Kỳ nghiêm túc vô cùng.

“Nếu em không muốn dây với Ninh tiểu tổng, Tiễn Đạc lại là đứa thô lỗ, em chỉ có thể chọn anh!” Hắn trâng tráo nói, chỉ vào mũi mình, hất đầu, “Cả Thiên Duyệt, không có ai có tiền bằng anh, Hồng Kỳ, bỏ qua thôn này, sẽ không có quán khác!”

“…” Rõ ràng là hắn đang nói đùa, nhưng tim tôi lại thình thịch thình thịch nhảy lên kịch liệt.

Mặt của tôi và Thái Kỳ gần sát nh

au như vậy, cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, tôi đột nhiên rất sợ hắn sẽ phát hiện ra nhịp tim kịch liệt của mình.

Tôi sợ hắn sẽ nói: Này, Hồng Kỳ, tôi đang đùa với cô chơi thôi!

Giống như sự ngu dốt ba năm trước đây, sau cùng những gì tôi có, là vô cùng vô tận xấu hổ cùng tự trách.

Thấy tôi một lúc lâu không đưa ra câu trả lời, Thái Kỳ quả nhiên buông lỏng tay, nhìn tôi nhún vai một cái, nói: “Anh không uống rượu, anh cũng rất tỉnh táo, hơn nữa…” Hắn ngừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc quan sát vẻ mặt của tôi, “Anh từ trước đến nay đều không thích dùng tình cảm làm trò đùa!”

“Diệp Hồng Kỳ, anh nghiêm túc đây! Em đừng nên trốn tránh, tóm lại cứ suy nghĩ đi, anh chờ đáp án của em!”

Kinh động lòng người, tôi bị hắn khiến cho rung động mất rồi!

Phản xạ có điều kiện cự tuyệt hắn: “Không được!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi cười, đút tay vào túi quần, liếc xéo tôi: “Vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em có đáp án thuyết phục mới thôi, Diệp Hồng Kỳ, anh kiên nhẫn hơn em, bền bỉ hơn em!”

hơ….

Tôi sửng sốt không phẩy một giây, đột nhiên xoay người, nhanh chân chạy về phía cửa đại sảnh.

Thái trợ lý, tôi lẩn nhanh hơn anh! À há!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv