Đợi đến khi Thái trợ lý phát hiện ra sự bất ổn, buông tôi đang trợn trắng mắt ra khỏi cánh tay hắn, tôi đã bị hắn ép cho thở không ra hơi.
“Diệp Hồng Kỳ, cô khóc đến rút gân luôn?” Thái đồng chí rất ngạc nhiên hỏi tôi.
Tôi bi phẫn nhìn hắn, ôm cổ, đưa lưng về phía hắn nhìn tường, hít sâu!
Hắn vui vẻ, đưa tay tới xoa xoa tóc tôi, đột nhiên vui mừng kêu một tiếng: “Hồng Kỳ, tóc của cô dài hơn lúc mới đến rồi này…”
Hắn lại tiện thể sờ thêm mấy cái nữa.
Tôi tức nghẹn, quay người lại, đánh rớt tay hắn, đầy bụng ức chế gãi gãi đầu, cáu: “Lát về tôi cạo trọc!”
Tóc đương nhiên là dài hơn rồi, đã đến cổ, tóc tôi từ trước tới nay vẫn nhanh dài, vào Thiên Duyệt lâu như vậy, để tiết kiệm tiền, nên chưa để ý đến chuyện tóc tai, Thái Kỳ nhắc nhở như vậy, đột nhiên cảm thấy tóc dài thật vướng víu, khiến cho cổ tôi nóng chết được.
Thái Kỳ nhéo nhéo mặt tôi, thân mật cười: “Aiz, còn nói mấy lời nhõng nhẽo của trẻ con như vậy, nghe lời, tan làm tôi dẫn cô đi sửa.”
Tôi trợn mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nhớ ra Ninh Mặc và Tiễn Đạc vẫn còn đứng bên cạnh, không nhịn được mà buồn bực, che mặt, không muốn đối với với ba người này. Thái Kỳ kéo tay tôi xuống, siết chặt lấy tay của tôi, nháy mắt với tôi mấy cái. Tôi thấy hắn cau mày, giống như lại đang nghĩ ra cái quỷ gì rồi.
Quả nhiên hắn ngẩng mặt lên, nhìn về phía Ninh Mặc đang chuẩn bị bước vào phòng họp, đột nhiên hỏi: “Ninh tiểu tổng, tôi có chuyện hỏi cậu!”
A? Lần này, giọng của Thái trợ lý cực kỳ nghiêm túc.
Cả người Ninh Mặc khựng lại một chút, sau đó chậm rãi quay người lại, nhàn nhạt nói: “Thái trợ lý, chỉ còn mười phút nữa, hội nghị sẽ bắt đầu, có lời gì, mời nói nhanh gọn!”
Thái Kỳ giơ ngón tay ra lắc lắc, “Không mất nhiều thời gian của cậu đâu!”
Ninh Mặc chau mày, nhìn hắn, ánh mắt nhân tiện lướt qua tôi, cực nhanh.
“Tôi thay Hồng Kỳ mạo muội hỏi một câu, Ninh tiểu tổng, cậu từ trước đến giờ, có từng thích Hồng Kỳ sao?”
“….” Tôi lập tức hóa đá, phản xạ có điều kiện muốn tránh.
Vấn đề này tự tôi cũng không dám hỏi Ninh Mặc, sợ mình bị tổn thương nặng nề hơn, cho nên không tiếc bỡn cợt bản thân, để cho bản thân có thể hết hy vọng với Ninh Mặc.
Tôi muốn trốn, tôi không muốn nghe câu trả lời của Ninh Mặc chút nào.
Thái Kỳ tay nắm thật chặt, siết tay của tôi càng thêm mạnh, giống như phát hiện ra ý niệm muốn trốn của tôi, hắn cúi đầu, hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, nhẹ giọng dạy bảo tôi: “Hồng Kỳ, đến lúc phải nói cho rõ ràng rồi!”
Tôi cứng người lại, thật lâu sau, mới cưỡng ép mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ninh Mặc.
Đôi mắt Ninh Mặc trước sau như một vẫn thanh lãnh như vậy, như mực phiếm lạnh, tôi chỉ nhìn hắn một cái, đã không chống cự nổi, lại cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau, Ninh Mặc mới chậm rãi mở miệng: “Thái trợ lý, anh có tư cách gì thay cô ấy hỏi vấn đề này?”
Thái Kỳ nhún nhún vai, tránh không đáp: “Ninh tiểu tổng đây là đang trốn tránh vấn đề sao?”
Tôi, Ninh Mặc, Thái Kỳ, Tiễn Đạc đều rơi vào sự lúng túng vô hình, nhất là Tiễn Đạc, tay đút túi quần, dáng điệu rất chi là ảo não.
Hiển nhiên là đang hối hận chuyện nào đó.
Trong chuyện này, trước mắt mà nói, tôi là người qua đường Giáp, hắn là người qua đường Ất, đều là mệnh dự thính*. Đáng thương làm sao…
*tham gia nhưng không được quyền phát biểu và lên tiếng.
“Tôi sở dĩ hỏi cậu vấn đề này là vì, hy vọng cậu và Hồng Kỳ có thể sớm chấm dứt sự mập mờ giữa hai người một cách sạch sẽ, bởi vì, chỉ như vậy, Hồng Kỳ mới có thể bước vào đoạn tình cảm tiếp theo được!” Một lúc lâu sau, Thái Kỳ lạnh như băng mở miệng, hắn đột nhiên vươn tay ra, kéo lấy tay tôi, giơ lên cao: “Cậu nhìn cho rõ, Diệp Hồng Kỳ cô ấy không thua bất kỳ danh môn thục nữ nào! Cậu nghĩ cho rõ rồi trả lời, đây là cơ hội cuối cùng!”
Tôi được sủng mà kinh, đánh giá này của đồng chí Thái Kỳ làm cho tôi có nỗi xúc động muốn thăng thiên.
Ninh Mặc yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời: “Tôi thích cô ấy như một người bạn thân!”
Chẳng qua chỉ là một câu, đã phá tan vỏ ngoài cứng rắn chống đỡ của tôi, máu tươi thay thế cho nước mắt của tôi, đầm đìa lan tràn trong ngực tôi, tôi đột nhiên phát hiện, thì ra từ trước tới nay, tôi thực ra trốn tránh chưa đủ triệt để.
Tôi nên rời khỏi thành phố xui xẻo này, giống như vô số những nữ chủ trong tiểu thuyết Đài Loan, quanh co lại dễ dàng tha thứ, chờ đợi năm tháng gột sạch đoạn tình yêu ngu xuẩn này.
Nhưng mà, tôi không làm vậy, tôi trái lại còn vào Thiên Duyệt, trái lại còn cùng xuất hiện một cách khó hiểu với Ninh Mặc.
Đây đều là mệnh sao… Tôi thở dài, cuối cùng cũng không muốn chảy nước mắt nữa!
“Cậu xác định, Ninh tiểu tổng!” Thái Kỳ cười như không cười.
Ninh Mặc tựa hồ như lọt vào một tình trạng cực kỳ hoang mang, hắn thoáng nghiêng đầu nhìn tôi, chân mày nhíu chặt lại cùng một chỗ, con ngươi trong trẻo lạnh lùng, đột nhiên lại trở nên mê man.
“Tốt rồi, Ninh tiểu tổng, hãy nhớ lời của cậu ngày hôm nay, đừng có bất cứ cử chỉ mập mờ nào với Hồng Kỳ nữa! Như vậy đối với cô ấy cực kỳ không công bằng!” Thái Kỳ đột nhiên giống như thả lỏng vậy, bàn tay siết chặt lấy cổ tay tôi, cũng dần dần buông lỏng.
Ninh Mặc mấp máy miệng, lông mi run run, giống như có chút rối rắm quay người qua.
Thái Kỳ lập tức ha hả, lắc lắc bả vao của tôi, kêu to; “Hồng Kỳ, cô được giải thoát rồi, biết chưa?”
“…” Không, Thái trợ lý, tôi là bị hóa đá rồi!
Chuyện yêu đương này là anh với Ninh tiểu tổng nói, anh nhìn xem hai người các anh, một hoang mang, một nặng nề, căn bản chẳng có chuyện gì liên quan đến Diệp Hồng Kỳ tôi cả.
Tôi là người qua đường Giáp!
Thái Kỳ tiếp tục lay lay bả vai của tôi, dùng loại tình cảm mãnh liệt mênh mông khích lệ tôi: “Hồng Kỳ, chúng ta phải có mục tiêu lớn hơn nữa, tôi thề….”
Tôi trợn mắt há mồm nhìn sự kích động của hắn, đột nhiên muốn nghe coi hắn muốn thề cái gì.
Hắn giơ tay thề: “Tôi nhất định giúp cô theo đuổi Đại công tử của Thiên Duyệt!”
Oh oh oh, tôi cũng dâng trào rồi, quăng hết mấy chuyện ngổn ngang kia ra sau đầu, vươn tay cầm lấy tay hắn.
Dùng giọng nói vô cùng cảm kích run rẩy gọi hắn: “Thái papa…. Chúng ta sau này là người một nhà rồi! Anh chắc phải thủ thỉ bên gối Tô tổng tử tế một chút!”
Phụt… bóng lưng của Ninh Mặc hóa đá, Tiễn Đạc chống tường thiếu chút nữa ngã nhào, mà mặt của Thái Kỳ thần kỳ lại biến thành màu xanh, căm tức nhìn tôi một lúc lâu, hắn quay mặt không thể làm gì thở dài, tiếp đó không chút thương hương tiếc ngọc nào xách cổ tôi, lôi tôi vào trong phòng họp.
Cả một ngày, tôi đều ủ rũ cúi đầu, Ninh Mặc thấy tôi không có hứng thú, ngầm cho phép tôi ngồi trở lại hàng sau, trong lúc họp, tôi lúc nào cũng có thể cảm thấy ánh mắt của đồng chí Tiễn Đạc không ngừng bắn phá.
Thực sự là nhiệt tình như lửa vậy….
Gần đến giờ tan làm, tôi đổi đồng phục xong, lại bị Tiễn Đạc chặn ở cửa, lần này hắn đổi một tư thế tương đối đẹp trai, lấy hình tượng của một công tử phóng đãng, nghiêng người tựa vào cửa phòng thay đồ nữ.
“Hồng Kỳ, tôi vẫn muốn giải thích một chút!” Nhìn thấy tôi ra ngoài, hắn lập tức đứng thẳng người, một đôi mắt to ngây thơ vô tội tựa như chú nai con, chớp chớp nhìn tôi.
Tôi cố gắng hít sâu vài hơi, ý bảo hắn: “Nói đi!”
Hôm nay đã bị đả kích nhiều lắm rồi, đón thêm một phát thiên lôi nữa sau khi tan làm cũng không sao.
“Những lời tôi nói hôm nay, không phải là muốn châm chọc cô đâu, là thật!” Hắn chỉ kém không giơ ngón trỏ lên mà thề nữa thôi.
Tôi gật đầu một cái.
Hắn tiếp tục giải thích: “Hồng Kỳ, ý của tôi là, tôi chưa từng thấy ai toàn tâm toàn ý yêu một người như vậy, tôi thấy cô đối xử với Ninh Mặc như vậy, ban đầu có chút khinh thường, nhưng mà từ sau hôm tiệc rượu đó, tôi vẫn không tự chủ được mà nghĩ, nếu như tôi là Ninh Mặc, thì sẽ thế nào…”
Đứa nhỏ này có chứng vọng tưởng! Tôi dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, hơn nữa còn dùng nụ cười của Thánh mẫu để trấn an hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
“Mỗi một lần nghĩ như vậy, sau mọi chuyện tình cảm của tôi đối với cô càng thêm phức tạp, cho đến gần đây, tôi đột nhiên thấy rất hâm mộ Ninh Mặc….”
Tôi day
day trán, quá rắc rối, nghe đến xoắn cả não, đồng chí Tiễn Đạc, cảm xúc thay thế của anh không khỏi mạnh mẽ quá đi!
“Tôi đã nghĩ rồi, nếu như cô đối với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ quý trọng cô thật tốt, bởi vì, thấy được sự chân thành của cô, thấy được nước mắt của cô, cũng nhìn thấy sự cố chấp của cô, tôi đột nhiên rất muốn được yêu như vậy một lần!”
“…” Tôi không duy trì nổi nụ cười Thánh mẫu nữa rồi.
Day huyệt Thái Dương lần nữa, tôi quyết định nghiêm túc chấm dứt đề tài này: “Tiễn Đạc, tình yêu cũng có giới hạn, tôi đã dùng hết một phần kiên nhẫn kia với Ninh Mặc rồi, cho nên anh đừng hy vọng xa vời rằng tôi sẽ thích một người như vậy nữa, vĩnh viễn cũng không!”
Lời này đáp lại phải tuyệt tình một chút, tôi còn có mục tiêu cao hơn, tôi muốn cua đại kim quy, những đám tôm tép lặt vặt kia, xin mời cút sang một bên đi!
Tiễn Đạc bị lời nói của tôi đâm cho một phát, sững sờ tại chỗ, tôi thừa lúc hắn thất thần, vội vã xách túi, vòng qua đi ra.
Vừa mới đi qua góc tường, đã thấy Thái Kỳ khoanh tay, tựa vào tường, trầm tư giống như đang ngồi thiền vậy.
“A? Anh nghe lén góc tường!” Tôi đá chân hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, nhướn mày, đột nhiên cong môi cười một tiếng: “Cô không còn nhiệt tình nữa sao?”
“Hả?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn lại lặp lại: “Cô đã không còn nhiệt tình để theo đuổi một đoạn tình cảm mới nữa sao?”
“….” Tôi rất vô tội nhìn hắn, vẻ mặt hắn đúng là vừa mất mát cộng thêm thất vọng.
“Cô sao có thể quên mục tiêu phía trước được!” Hắn giận, nện một đấm trên tường: “Diệp Hồng Kỳ, cô biết không…”
Tôi bị một quyền kia của hắn làm cho sợ bắn về phía sau mấy bước, đứng cách một cái thùng rác nhìn về phía hắn. Dạo này Thái trợ lý rất có thể có dì cả mẹ đến thăm, tâm trạng cực kỳ không ổn định, thường hay nổi giận bất ngờ.
Tôi run giọng hỏi hắn: “Tôi phải biết gì chứ?”
Hắn vô cùng đau đớn vỗ vào tường: ‘Cô mà cua được Đại công tử của Thiên Duyệt, cấp bậc của hai chúng ta sẽ ngang hàng, tôi coi cô là đồng chí cùng chung tiến thối đấy!”
Tôi bị tình hữu nghị giai cấp của hắn làm cho cảm động.
Nhanh chóng chui ra từ phía sau thùng rác, vỗ ngực tuyên thệ: “Thái trợ lý, tôi đối với Đại công tử của Thiên Duyệt tuyệt đối có nhiệt tình, anh cứ tiếp tục bày mưu tính kế cho tôi đi!”
Tôi nhìn thấy cặp mắt hoa đào của Thái Kỳ, trong phút chốc lung linh tuyệt trần, hắn nắm lấy tay tôi, dùng thái độ đúng trọng tâm tán thành tôi: “Hồng Kỳ, giữ gìn sự nhiệt tình, tôi thấy vụ này, có thể thành!”
Moah ha ha, tôi cười phóng đãng, vỗ vai hắn, khen ngợi hắn: “Thái papa, tôi sẽ luôn luôn hiếu kính anh!”
“Hừ hừ, Thái papa chứ gì!” Ánh mắt Thái Kỳ nheo lại, cười lạnh một tiếng, đột nhiên khom người xuống, cắn một miếng lên môi tôi.
Địa cầu một lần nữa bị lực lượng □ chinh phục, tim gan của tôi thình thịch nhảy lên, cứng đơ người, nhìn đôi mắt đen nhánh ở cự ly gần kia của hắn.
Chớp chớp rồi lại chớp.
Hắn đột nhiên cười, rời khỏi môi tôi, mừng rỡ: “Aiz, Hồng Kỳ, nháy mắt gần như vậy, coi hay lắm nha!”
Phụt, tôi lặng lẽ rơi lệ, xoay người qua chỗ khác cào tường, trong lòng buồn bực đến chết đi sống lại, Thái trợ lý, cái anh nên nói không phải là cái này….
“Thái Kỳ, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi đấy!” Tôi quay lưng về phía hắn, giọng nói buồn bực vô cùng đứng trong góc tường vễ vòng tròn.
“Hồng Kỳ, tôi không ngại sự ngây ngô của cô đâu mà…” Thái trợ lý rất biết lắng nghe trả lời tôi.
Tôi xoay người qua chỗ khác run rẩy, không có cách nào để biểu đạt sự căm tức của mình,
“Hồng Kỳ, kiềm chế một chút! Vỗ nữa là thành hai cái hố đấy….”
A a a, Thái trợ lý, xin không cần dùng giọng nói ngọt ngào như vậy để nói những lời ác độc như thế!
“Hồng Kỳ, chúng ta chớp mắt lần nữa đi, chơi rất vui nha!”
“Ưm….” Tôi vùng vẫy túm lấy tóc trên đầu hắn, Thái trợ lý, tôi thật sự muốn nổi cơn thịnh nộ đấy!