: Cực kỳ thương tâm
"Ọe....." Cố Phong và Hạ Thiệu Nhiên đang nói chuyện, Tống Thiến đứng ở bên cạnh đột nhiên nôn khan, vội vàng đưa tay bưng kín miệng lại.
"Thật xin lỗi, tôi phải đi một chút....." Tống Thiến buông tay ra, nhỏ giọng nói một câu, lập tức vội vàng đi như chạy về phía nhà vệ sinh.
"Không phải chứ, uống nước trái cây thôi mà cũng nôn sao?" Bởi vì trước đó Tống Thiến đi kính rượu vẫn luôn dùng nước trái cây thay thế, cho nên lúc này Cố Phong nhìn theo bóng dáng cô kinh ngạc thốt lên.
Hạ Thiệu Nhiên nhíu nhíu mày, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
"Thiệu Nhiên, Tống Thiến cô ta không phải là....." Cố Phong chú ý tới biểu hiện khác thường của Hạ Thiệu Nhiên, lại nhớ tới đôi giày hôm nay cô mang không hề phù hợp với chiếc váy mặc trên người, Cố Phong không thể tin nổi khoa tay múa chân ở trên bụng mình một chút để biểu đạt ý.
"Tôi.... không dám khẳng định...." Hạ Thiệu Nhiên do dự một chút nói.
"Thiệu Nhiên! Đây không phải chuyện nhỏ đâu, nếu như Tống Thiến đã thật sự có...." Cố Phong lập tức giật mình nói.
"Bỏ đi, tôi có tư cách gì chỉ trích cô ấy, trước kia tôi cùng Nghiêm Cẩn....." Hạ Thiệu Nhiên ngắt lời Cố Phong, khóe môi gợi lên một mạt chua xót cười cười.
"Thiệu Nhiên...." Cố Phong chăm chú nhìn Hạ Thiệu Nhiên nửa ngày, rốt cuộc cũng chỉ có thể khẽ thở dài.
Lúc sau Hạ Thiệu Nhiên cùng Cố Phong chuyển đề tài nói chuyện, chờ tới khi Tống Thiến từ nhà vệ sinh trở lại, Hạ Thiệu Nhiên chào Cố Phong rồi chuyển sang chỗ khác kính rượu.
Hạ Thiệu Nhiên đi một vòng lớn quanh buổi tiệc kính rượu, cuối cùng có muốn tránh cũng không thể tránh được phải cùng Tống Thiến đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm đổng, cảm ơn anh hôm nay đã đến tham dự tiệc đính hôn của tôi và Tống Thiến." Hạ Thiệu Nhiên nâng ly rượu lên trước mặt Nghiêm Cẩn, giống thái độ lễ độ khách sáo như đối với những vị khách khác mà kính rượu.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin và tuyệt vọng.
"Nghiêm đổng, xin kính trước." Hiện tại đứng bên cạnh còn có Tống Thiến, Hạ Thiệu Nhiên nhanh chóng uống xong rượu để che dấu đi bầu không khí kỳ quặc giữa mình và Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn cũng nâng ly lên xuống xong rượu, vị rượu cay nồng rót vào trong cổ họng, Nghiêm Cẩn bị sặc một chút ho khan vài câu, trong lòng càng thêm cực kỳ chua xót.
"Nghiêm đổng, tôi còn phải đi chỗ khác kính rượu, xin phép đi trước, anh cứ tùy tiện." Hạ Thiệu Nhiên mới vừa cùng Nghiêm Cẩn uống xong rượu liền vội vàng rời đi. Gần đây lời đồn đãi về "tình tay ba" giữa Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn và Cố Phong càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, người sáng suốt đều nhìn thấy được Hạ Thiệu Nhiên gấp gáp kết hôn với Tống Thiến như vậy chẳng qua chỉ muốn lấp kín lời đồn về mình. Vừa nãy Hạ Thiệu Nhiên đến kính rượu Cố Phong lại còn trò chuyện mấy câu đã khiến cho những người xung quanh bàn tán sôi nổi, hiện tại nếu còn đứng lâu ở chỗ Nghiêm Cẩn, nói không chừng lại càng khiến cho người ta thêm bàn tán ra vào, huống gì Nghiêm Cẩn lại dùng ánh mắt tình tứ trần trụi như vậy nhìn Hạ Thiệu Nhiên khiến cậu không dám tiếp tục đứng ở đây nữa.
"Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn vạn phần không muốn mà gọi lên một tiếng, tay nâng lên muốn giữ lại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên cách mình càng lúc càng xa. Như lời Cố Phong nói, Nghiêm Cẩn cũng là người tự biết có chừng mực, bất kể trong lòng có muốn như thế nào đi nữa thì cũng không thể ở trong buổi tiệc như vậy khiến cho Hạ Thiệu Nhiên phải khó xử.
"Tôi cùng Tống đổng cảm tạ tất cả quý vị đã không quản trăm công ngàn việc mà bớt chút thời gian đến tham dự tiệc đính hôn của Thiệu Nhiên và Tống Thiên, hy vọng mười ngày sau lại mời mọi người tiếp tục nể mặt đến tham gia lễ kết hôn chính thức...." Ở trong buổi tiệc, mọi người đang ăn uống trò chuyện linh đình, Hạ lão gia đứng ở trên đài sân khấu bắt đầu nói chuyện.
Lời Hạ lão gia nói lập tức khiến cho mọi người ở dưới đài bàn tán xôn xao, từ lúc đính hôn cho tới lúc kết hôn như vậy hình như là hơi quá nhanh rồi, có điều mọi người cũng chỉ lén nhỏ giọng xầm xì vài câu, còn bên ngoài vẫn đưa lên những lời tán tụng chúc phúc tốt đẹp.
Nghiêm Cẩn sắc mặt trắng xám, tay cầm ly rượu không ngừng run rẩy, ngay cả rượu đã đổ đầy tay cũng không hề hay biết.
Nếu chỉ mới là tiệc đính hôn, ít nhiều có thể khiến trong lòng Nghiêm Cẩn còn sót lại một chút hy vọng, nếu lễ kết hôn được thành, như vậy chẳng khác gì đã hoàn toàn đánh nát mong muốn chờ đợi Hạ Thiệu Nhiên hồi tâm chuyển ý của Nghiêm Cẩn. Bất kể là Hạ Thị hay là Tống Thị, thậm chí tuyệt đại đa số người trong giới thượng lưu đều là những kẻ cực kỳ coi trọng mặt mũi, nếu Hạ lão gia đã tuyên bố công khai về buổi lễ kết hôn này, vậy tuyệt đối không có khả năng sửa đổi.
Sau khi Hạ lão gia nói xong, Hạ Thiệu Nhiên cùng Tống Thiến lên đài sân khấu phát biểu. Bọn họ rốt cuộc đã nói gì, Nghiêm Cẩn hoàn toàn không nghe thấy được, chỉ không chớp mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiệu Nhiên đứng ở trên đài.
Lúc này Hạ Thiệu Nhiên nở nụ cười khôn khéo đối mặt với những người dưới đài sân khấu. Nghiêm Cẩn lại cảm thấy nụ cười kia chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén đang từng nhát từng nhát cắt xéo trái tim mình, khiến cho nơi trái tim từng đợt quặn đau. Nghiêm Cẩn đưa tay lên dùng sức đè lại nơi trái tim, cơn đau vẫn không có cách nào khống chế nổi, đau đớn lan tràn ra khắp toàn thân. Nghiêm Cẩn đột nhiên có chút không đứng thẳng nổi, sợ mình sẽ không chịu đựng được mà ngã xuống đây, chỉ có thể liếc mắt một cái nhìn Hạ Thiệu Nhiên ở rất xa, sau đó mang theo hối hận vô tận cùng đau lòng thống khổ mà rời đi khỏi buổi tiệc.