: Ở ngoài cửa trái tim
"Ba, xem như ba chưa từng cưới Hạ Khả Tâm đi, sau này vẫn chỉ có hai cha con chúng ta thôi." Nghiêm Cẩn lạnh lùng nói ra, đã không còn xem Hạ Khả Tâm và Nghiêm Luân là người nhà của mình nữa. Nghiêm Luân giết người, nếu lấy tài lực của Nghiêm thị và địa vị xã hội của Nghiêm gia ra mà nói, chỉ cần Nghiêm Cẩn chịu ra tiền xuất lực, nói không chừng có thể giảm bớt án phạt.
Nhưng chuyện đến bước này, tình cảm của Nghiêm Cẩn trước kia đối với Nghiêm Luân đã hoàn toàn tan biến không chút dấu vết, Nghiêm Cẩn hiện tại chỉ cảm thấy mình như một thằng ngốc bị Nghiêm Luân lừa gạt đến mười mấy năm, hơn nữa lại hận Nghiêm Luân cố ý hãm hại Hạ Thiệu Nhiên, không từ sau lưng đâm cho cậu ta một nhát đã là tốt lắm rồi, làm gì có thể đi giúp đỡ cậu ta.
"Được được, ba ba chỉ cần có đứa con trai này là được rồi." Nghiêm phụ không ngừng liên tục gật đầu, dù sao chỉ cần có Nghiêm Cẩn, Nghiêm phụ vẫn có thể cả ngày không lo ăn lo uống sống cuộc sống giàu sang an nhàn, làm gì có tâm tư đi quản những chuyện khác.
"Ba, nếu không còn chuyện gì, con về phòng nghỉ trước." Cả một buổi sáng Nghiêm Cẩn hết đi cục cảnh sát lại đến bệnh viện, đầu tiên là biết chuyện Nghiêm Luân giết người, sau đó lại biết chuyện Hạ Thiệu Nhiên bị tàn phế, những chuyện này liên tiếp diễn ra đan xen hỗn loạn khiến đầu óc Nghiêm Cẩn cũng trở nên rối loạn theo, chỉ muốn về phòng một mình yên lặng điều chỉnh lại một chút suy nghĩ, đặc biệt phải nghĩ cho thật kỹ chuyện của chính mình cùng với Hạ Thiệu Nhiên.
"Không việc gì nữa, con đi nghỉ đi." Nghiêm phụ xua xua tay ý bảo Nghiêm Cẩn có thể rời đi.
Nghiêm Cẩn sau khi trở lại phòng ngủ thì trực tiếp nằm ngã xuống giường, nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ba chữ, Hạ Thiệu Nhiên.
Lúc trước Nghiêm Cẩn bị chuyện Hạ Thiệu Nhiên thay mình đỡ rượu đến nôn ra làm cho cảm động, khi ấy bắt đầu để tâm đến cậu, kỳ thực trong lòng ít nhiều vẫn là có chút không quyết.
Khi đó Nghiêm Cẩn dù có thích Hạ Thiệu Nhiên, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống Nghiêm Luân. Nếu không Nghiêm Cẩn cũng sẽ không dễ dàng bị Hạ Khả Tâm cùng Nghiêm Luân lợi dụng mà thương tổn Hạ Thiệu Nhiên. Sau khi Hạ Thiệu Nhiên đi tìm Cố Phong "hợp tác", Nghiêm Cẩn ghen, ghen đến phát điên, nhưng khi đó Nghiêm Cẩn trách Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tai Nghiêm Luân nên đã gây chuyện với Hạ Thiệu Nhiên cùng Cố Phong, lại tức giận Hạ Thiệu Nhiên lên giường với Cố Phong, chỉ là hắn quá bận rộn gây phiền phức cho Cố Phong với Hạ Thiệu Nhiên, mà quên mất hỏi lại tình cảm của chính mình.
Sau đó Nghiêm Luân thổ lộ với hắn, nếu nói Nghiêm Cẩn còn thích Nghiêm Luân thì hắn sẽ không trực tiếp thẳng hắn cự tuyệt cậu như vậy, thậm chí lúc ấy còn đem nụ hôn của Nghiêm Luân tưởng nhầm thành Hạ Thiệu Nhiên. Nghiêm Cẩn vừa nhớ tới việc này liền cảm thấy mình thực sự rất ngu ngốc, lúc Hạ Thiệu Nhiên ở bên cạnh hắn, hắn lại dùng cậu để phát tiết dục vọng với người khác, chờ khi người ta vì hắn mà thương tâm rời đi, hắn lại nhìn người khác mà chỉ nghĩ đến cậu.
Cho tới bây giờ Nghiêm Cẩn đã biết hết toàn bộ chân tướng sự việc, đã biết tay của Hạ Thiệu Nhiên bị tàn phế, trong lòng chỉ nghĩ đến câu biết vậy đã chẳng làm (Jian: biết trước đã giàu =))) Nghiêm Cẩn thậm chí nghĩ nếu không có Nghiêm Luân, hiện tại mình cùng Hạ Thiệu Nhiên nhất định sẽ rất hạnh phúc vui vẻ, Hạ Thiệu Nhiên không cần phải trao đổi lợi ích với hắn, hắn cũng sẽ trợ giúp cậu có được Hạ Thị, cho dù Hạ lão gia không đem Hạ Thị giao cho Hạ Thiệu Nhiên, hắn cũng sẽ sắp xếp để cậu tới Nghiêm Thị làm việc, sau đó hai người sẽ giống như Quan Long và Trần Khả Văn vậy, phu phu đồng tâm... chỉ là hiện tại, tất cả những chuyện tốt đẹp này đều bị hắn phá hỏng, hơn nữa Cố Phong đã lập tức thay thế chỗ của hắn.
Nghiêm Cẩn vừa nhớ tới Cố Phong, tâm tình lập tức càng thêm chùng xuống. Lúc trước khi Hạ Thiệu Nhiên thích hắn, hắn lại không biết quý trọng, bây giờ người thương đã rời đi, Nghiêm Cẩn khổ não không biết phải làm sao mới theo đuổi lại được, lại còn xuất hiện một đối thủ cạnh tranh điều kiện không thua kém gì mình, hơn nữa lại đối xử với Hạ Thiệu Nhiên ân cần chu đáo hơn, chiếm ưu thế hơn hắn rất nhiều, hắn đẩy Hạ Thiệu Nhiên vào đau khổ chật vật, còn Cố Phong kia lại đưa tay cứu giúp cậu, hắn phải làm như thế nào mới có thể tranh đấu với Cố Phong đây, làm sao mới có thể mang Hạ Thiệu Nhiên quay về?
Thiệu Nhiên, Thiệu Nhiên.... Nghiêm Cẩn không nhịn được khẽ gọi, cả người rơi vào bên trong hối hận cùng thống khổ vô tận.
Thật ra Nghiêm Cẩn có biết được sự thật hay không, dường như đối với cuộc sống bình thường của Hạ Thiệu Nhiên chẳng mấy ảnh hưởng đến. Hạ Thiệu Nhiên vẫn tiếp tục dưới sự trợ giúp của Cố Phong cùng đám thân thích họ hàng kia đấu đá tranh đoạt Hạ Thị.
Chỉ là trước kia Cố Phong và Quan Long giúp Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn thì gây phiền phức cho Hạ Thiệu Nhiên, còn bây giờ lại trở thành tam đại xí nghiệp cùng nhau hỗ trợ Hạ Thiệu Nhiên, đặc biệt là Nghiêm Cẩn, chỉ cần có liên quan đến lợi ích của Hạ Thiệu Nhiên, hắn hoàn toàn không để ý đến việc mình được hay mất mà trợ giúp cậu, chẳng khác gì đem tiền nhét vào tay Hạ Thiệu Nhiên cả. Nhưng dù Nghiêm Cẩn nguyện ý cho không thì Hạ Thiệu Nhiên cũng chẳng muốn nhận. Hạ Thiệu Nhiên chẳng thà thiếu nợ ân tình của Cố Phong và Quan Long chứ không muốn có liên quan gì đến Nghiêm Cẩn nữa. (Jian: gút chóp bây bê, cầm lên được thì bỏ xuống được =3=) . truyện tiên hiệp hay
Lúc trước khi Hạ Thiệu Nhiên bị thương phải nằm viện, Nghiêm Cẩn một lần cũng chưa từng đến thăm, hiện tại mỗi ngày hắn đều "nằm vùng" canh giữ ở ở trước cổng lớn Hạ Thị chờ Hạ Thiệu Nhiên tan tầm.
"Thiệu Nhiên!" Hôm nay Hạ Thiệu Nhiên mới vừa từ công ty bước ra, liền nhìn thấy Nghiêm Cẩn vẫn luôn canh giữ ở trước cửa công ty lập tức đi về phía cậu.
"Có việc gì sao?" Hạ Thiệu Nhiên lịch sự dừng lại nhìn Nghiêm Cẩn chào hỏi.
"Không.... không có việc gì cả, không... không phải.... có việc, tôi đến tìm Hạ lão gia bàn vài chuyện, vừa lúc nhìn thấy cậu đến nên mới qua đây chào hỏi một tiếng." Nghiêm Cẩn đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, ấp úng tìm lý do.
"Gia gia vẫn còn ở trong công ty, anh vào đi." Hạ Thiệu Nhiên đi sang bên cạnh một bước, nhường đường cho Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên, tôi.... tôi...." Nghiêm Cẩn liều mạng nghĩ ra cớ để được ở lại.
"Còn việc gì nữa sao?" Hạ Thiệu Nhiên rất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Hạ Thiệu Nhiên không giận không nóng, thái độ khiến cho Nghiêm Cẩn có cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có. Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Cẩn đã nghĩ hết cách trong công việc giúp đỡ Hạ Thiệu Nhiên, nhưng người ta không chấp nhận, lại bỏ thời gian tìm đủ mọi cớ đến gặp mặt Hạ Thiệu Nhiên, nhưng lần nào cũng giống như hôm nay, Nghiêm Cẩn nghĩ tới nghĩ lui tìm cớ, Hạ Thiệu Nhiên cũng rất kiên nhẫn lịch sự chờ, nói chuyện rất khách sáo, chưa bao giờ tỏ ra sốt ruột hay bực bội.
Nhưng Nghiêm Cẩn lại mong chẳng thà Hạ Thiệu Nhiên nổi nóng với hắn, cho dù tát cho hắn mấy bạt tai, đá hắn mấy cước cũng được, ít nhất Hạ Thiệu Nhiên nổi giận chứng tỏ rằng cậu hận hắn, có yêu mới có hận. Nhưng hiện tại Hạ Thiệu Nhiên lại đối với hắn tỏ ra lễ độ khách sáo cực kỳ xa lạ, khiến cho Nghiêm Cẩn cảm thấy những yêu hận tình thù trong cậu đều đã không còn nữa, bản thân hắn giống như đã bị Hạ Thiệu Nhiên chặn ở bên ngoài cửa trái tim cậu mất rồi.
Nhìn nụ cười khách sáo xa cách trên mặt Hạ Thiệu Nhiên, trong lòng Nghiêm Cẩn càng lúc càng hoảng sợ.