: Thổ lộ
"Mẹ, Tiểu Luân vẫn còn chưa rời giường?!" Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Cẩn vừa ngồi ăn sáng vừa hỏi Hạ Khả Tâm ở phía đối diện. Ngày hôm qua sau khi về nhà, Nghiêm Cẩn vẫn luôn ở trong phòng ngủ của chính mình hờn dỗi chuyện của Cố Phong với Hạ Thiệu Nhiên, hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn cùng Cố Thị đấu đá tới lui, thực sự cả thể xác lẫn tinh thần của Nghiêm Cẩn có chút mệt mỏi, sau đó lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi mất, ngay cả cơm chiều cũng không ăn, không biết chuyện Hạ Khả Tâm và Nghiêm Luân đi ra ngoài và Nghiêm Luân mãi tới khuya mới về.
"Không có gì, Tiểu Luân nói thân thể không khỏe lắm, muốn ngủ thêm một chút nữa." Hạ Khả Tâm nhìn sắc mặt Nghiêm Cẩn cẩn thận đối ứng một câu. Hả Khả Tâm lo lắng cho Nghiêm Luân cả đêm cũng không ngủ ngon giấc, sáng sớm liền chạy tới phòng ngủ thăm hỏi. May là hôm qua sau khi Nghiêm Luân bị Cao Đại Phú hạ dược cưỡng gian, chỗ phía sau vẫn còn chưa nhiễm trùng sưng đỏ, Nghiêm Luân cũng không phát sốt, chỉ là thân thể rất mệt mỏi. Hạ Khả Tâm liền bảo cậu ta nghỉ ngơi tốt, còn về phía Nghiêm Cẩn tự mình sẽ ứng phó.
"Biết rồi, nếu lát nữa vẫn thấy không khỏe, mẹ dẫn em ấy đến bệnh viện khám đi. Đúng rồi, tối nay con còn có tiệc xã giao, sẽ không về nhà ăn cơm." Nghiêm Cẩn thuận miệng dặn dò một tiếng, sau khi ăn xong bữa sáng từ chỗ ngồi đứng lên, mặc áo khoác rồi ra cửa lái xe đến công ty đi làm.
Hạ Khả Tâm nhìn thấy Nghiêm Cẩn không hỏi gì nhiều, trong lòng tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp. Nghiêm Cẩn dường như không còn quan tâm đến Nghiêm Luân như trước nữa, lúc trước Nghiêm Luân mà bị đau đầu nhức óc một chút, Nghiêm Cẩn còn lo lắng hơn cả mình sinh bệnh, nhất định sẽ tự mình đưa Nghiêm Cẩn đến bác sĩ khám, nhưng bây giờ hắn chỉ đơn giản dặn dò một tiếng rồi liền rời đi. Hạ Khả Tâm không khỏi lo lắng, nếu Nghiêm Luân mất đi sự sủng ái của Nghiêm Cẩn, cho dù chuyện hãm hại Hạ Thiệu Nhiên có không bị bại lộ thì mẫu tử hai người ở Nghiêm gia cũng sẽ mất đi địa vị vốn có.
Thời điểm đi làm đường xá giao thông có chút tắc nghẽn, lúc Nghiêm Cẩn đang dừng xe đợi đèn đỏ, trong đầu bỗng có chút suy nghĩ miên man.
Nghiêm Cẩn nhớ tới tiệc xã giao tối nay, trước kia mỗi lần tham gia những buổi tiệc xã giao như thế này đều là Hạ Thiệu Nhiên đi bên cạnh hắn, giúp hắn ứng phó những lời nịnh bợ dối trá vây quanh, còn không màng đến an nguy của bản thân giúp hắn đỡ rượu. Nhưng... tối nay hẳn là Hạ Thiệu Nhiên sẽ cùng đi với Cố Phong? Nghiêm Cẩn mới vừa có chút tươi cười mặt lại lập tức sa sầm xuống, suy nghĩ cũng chuyển đến chuyện Hạ Thiệu Nhiên và Cố Phong "tiến thêm một bước hợp tác", sau đó Nghiêm Cẩn lại bắt đầu hận đến nghiến răng....
Hiện tại mỗi ngày Nghiêm Cẩn trong đầu đều nghĩ đến chuyện quan hệ giữa Hạ Thiệu Nhiên và Cố Phong "tiến thêm một bước hợp tác", ngược lại chuyện Hạ Thiệu Nhiên làm bị thương tay Nghiêm Luân tựa hồ đã bị Nghiêm Cẩn quên đi mất. Nghiêm Cẩn không còn oán giận Hạ Thiệu Nhiên làm hại Nghiêm Luân không bao giờ có thể đàn dương cầm nữa, hiện tại trong đầu hắn chỉ ghen ghét Hạ Thiệu Nhiên cùng Cố Phong ở bên nhau....
Tới buổi tối, Nghiêm Cẩn tham gia buổi tiệc xã giao quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đi chung với Cố Phong, khuôn mặt luôn lạnh lùng lập tức càng trở nên âm trầm, những người muốn tranh thủ nịnh bợ Nghiêm Thị vừa trông thấy sắc mặt này của Nghiêm Cẩn cũng không dám tiến đến kính rượu nữa. Không có Hạ Thiệu Nhiên hỗ trợ đỡ rượu, cả Nghiêm Cẩn tuy rằng không bị ai đến chuốc say, nhưng bên người thực sự có chút quạnh quẽ.
So với Nghiêm Cẩn bên này trong lòng cô đơn, ở phía bên chỗ Hạ Thiệu Nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Vốn dĩ sau khi Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên trở mặt với nhau, những người trong xã hội thượng lưu đều chờ xe Hạ Thiệu Nhiên bị chê cười, nhưng không ngờ bên cạnh cậu ta lại xuất hiện một Cố Phong, thậm chí bây giờ còn có thêm cả Quan Long cùng Trần Khải Văn, có sự che chở của cả hai đại xí nghiệp lớn Quan Thị và Cố Thị, Hạ Thiệu Nhiên lập tức trở thành một cái bánh thơm ngon. Hôm nay cả Quan Long cùng Trần Khải Văn cũng tới, bốn người ở bên nhau, vô luận đi tới đâu cũng kéo theo một đám đông người tới nịnh hót bợ đỡ.
Nghiêm Cẩn cũng không phải người không biết tốt xấu, cũng không để bụng chuyện bị đám người Hạ Thiệu Nhiên đoạt nổi bật, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Phong và Hạ Thiệu Nhiên dựa gần nhau chung một chỗ không ngừng cười đùa nói chuyện, Nghiêm Cẩn liền lập tức có chút không nhịn được. Nhưng đại sảnh yến hội nhiều người như vậy, nếu lúc này qua tìm Cố Phong gây sự, thuần túy chỉ là tạo màn kịch cho người khác nhìn mình chê cười, cho nên Nghiêm Cẩn cũng chỉ có thể một mình ở một góc sinh hờn dỗi, không ai tới kính rượu, chỉ một mình một ly lại một ly uống rượu giải sầu.
Tửu lượng Nghiêm Cẩn vốn dĩ không tốt, uống không được mấy ly liền cảm thấy đầu óc choáng váng, lại nhìn thấy Cố Phong cùng Hạ Thiệu Nhiên vừa nói vừa cười với nhau, Nghiêm Cẩn càng nhìn càng tức giận, càng xem đầu càng đau nhức, dứt khoát mắt không thấy thì tâm không phiền, gọi điện thoại cho tài xế đến đưa mình về nhà.
Nghiêm Cẩn lấy ra chìa khóa mở cửa, một bước liêu xiêu đi vào trong nhà.
"Cẩn ca ca, anh làm sao vậy?!" Nghiêm Luân lập tức xông tới đỡ Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn nấc một tiếng, mùi rượu nồng nặc từ trong miệng phun ra.
"Cẩn ca ca, anh uống rượu." Nghiêm Luân nhíu nhíu mi, ngẩng đầu đưa tay phẩy phẩy mùi rượu trước mũi.
"Ừ.... đầu đau quá...." Nghiêm Cẩn đẩy Nghiêm Luân ra, một thân mình lảo đi vào phòng ngủ.
Nghiêm Luân chạy nhanh theo, cùng Nghiêm Cẩn đi vào phòng ngủ.
"Khó chịu...." Nghiêm Cẩn đi đến mép giường, đặt mông ngồi ở trên giường, dựa người vào đầu giường, khó chịu nhắm hai mắt lại.
"Cẩn ca ca...." Nghiêm Luân khẽ gọi một tiếng.
Nghiêm Cẩn vẫn như cũ hai mắt nhắm lại không phản ứng với tiếng gọi của Nghiêm Luân.
"Cẩn ca ca...." Nghiêm Luân đi đến mép giường, cúi đầu bắt đầu đặt môi hôn lên gương mặt Nghiêm Cẩn.
Chuyện đã đi đến tình trạng ngày hôm nay rồi, trong lòng Nghiêm Luân rất hối hận. Đương nhiên cậu không phải hối hận vì chuyện mình đã hãm hại Hạ Thiệu Nhiên, mà là hối hận vì nếu sớm biết rằng mình sẽ bị loại người như Cao Đại Phú mê gian, vậy chẳng thà sớm một chút đưa mình cho Nghiêm Cẩn. Nghiêm Luân đã sớm biết Nghiêm Cẩn thích mình, nhưng lúc trước Nghiêm Luân giả vờ đơn thuần ngoan ngoãn, để Nghiêm Cẩn không đành lòng chạm vào mình, cái gì càng không chiếm được thì càng khát vọng.
Nhưng khi hôm nay Nghiêm Luân nghe được Hạ Khả Tâm nói Nghiêm Cẩn phản ứng lãnh đạm khi biết cậu không được khỏe, trong lòng lập tức luống cuống lo sợ. Nghiêm Luân không biết Nghiêm Cẩn thực sự đã thích Hạ Thiệu Nhiên, chỉ nghĩ có lẽ chuyện cậu nằm viện đã khiến hắn phải nhọc lòng phiền não. Dù sao hiện tại cũng không thể tiếp tục lạt mềm buộc chặt với Nghiêm Cẩn nữa, phải nhanh chóng chủ động hiến thân để trói buộc hắn mới được.
"Ngứa quá!" Nghiêm Cẩn cho rằng mình bị con muỗi đốt liền đưa tay vô tình đánh vào đầu Nghiêm Luân một cái.
"Nghiêm Cẩn!" Nghiêm Luân thẹn quá hóa giận gầm nhẹ một tiếng.
Không còn phiền vì con muỗi, Nghiêm Cẩn lại an tĩnh tiếp tục ngủ say.
"Cẩn ca ca.... " Nghiêm Luân chưa từ bỏ ý định lại lần nữa đưa môi hôn qua, lần này trực tiếp hôn lên môi Nghiêm Cẩn, vươn đầu lưỡi phác họa qua lại dọc theo cánh môi.
"Ưm.... Thiệu Nhiên....." Nghiêm Cẩn chậm rãi mở hai mắt.