: Lộ ra
"Hạ thiếu không chỉ có Cố đổng che chở chiếu cố, gần đây lại còn nhận được sự tương trợ to lớn từ Quan thị, xem ra Hạ Thiệu lại bắt đầu cùng Quan đổng 'tiến thêm một bước hợp tác' rồi nhỉ?" Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên liếc mắt với Cố Phong, sắc mặt lập tức trở nên tối đen, liền tiến lên một bước đứng ở trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, vẻ mặt dọa người trào phúng nói.
"Nghiêm Cẩn! Anh...." Hạ Thiệu Nhiên trợn tròn hai mắt, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghiêm Cẩn.
"Cái gì là càng tiến thêm một bước hợp tác vậy?" Hạ Khả Tâm đứng ở phía sau Nghiêm Cẩn tò mò dò hỏi một câu.
"Không liên quan đến mẹ!" Nghiêm Cẩn quay đầu lại hung tợn trừng mắt Hạ Khả Tâm một cái, khẩu khí nghiêm khắc quát bảo bà im miệng lại. Ngày thường tuy rằng Nghiêm Cẩn không thích Hạ Khả Tâm, nhưng dù sao bà ta cũng là trưởng bối nên hắn sẽ không ở trước mặt người khác làm bà ta khó xử. Nhưng hiện tại Nghiêm Cẩn lại ở trước mặt Cố Phong với Hạ Thiệu Nhiên hoàn toàn không hề nể mặt Hạ Khả Tâm chút nào, đủ để thấy được hiện tại trong lòng hắn giận dữ đến thế nào.
Hạ Khả Tâm bị dọa đến lập tức ngậm miệng không dám hỏi nhiều thêm nửa câu,
"Nghiêm đổng, anh nói tôi như thế nào cũng được, tôi là người rộng lượng không so đo với anh, nhưng mấy lời này mà truyền đến tai Quan đổng thì..." Cố Phong nhếch nhếch môi nhìn Nghiêm Cẩn mỉa mai cười, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo nghiêm trọng.
"Cảm ơn Cố đổng đã có lòng tốt nhắc nhở!" Nghiêm Cẩn hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có chút ảo não.
Giới thượng lưu tất cả mọi người đều biết tình cảm của Quan Long với Trần Khải Văn sâu đậm tới mức nào, cho dù bị tất cả nam nữ nhân trên toàn thế giới đến quyến rũ, Quan Long cũng tuyệt đối chung thủy với lão bà của mình không động chạm đến bất kỳ người nào khác. Nghiêm Cẩn cũng biết Hạ Thiệu Nhiên sẽ không thể nào có quan hệ ái muội gì với Quan Long cả, sở dĩ Quan Thị giúp Hạ Thiệu tranh đoạt Hạ Thị, khẳng định là do Cố Phong ở giữa giật dây bắc cầu.
Thế nhưng khi Nghiêm Cẩn nghĩ đến chuyện Hạ Thiệu Nhiên dùng thân thể đổi lấy sự hỗ trợ từ Cố Phong, lập tức liền có một ngọn lửa giận xông thẳng lên đại não, sự điềm tĩnh thản nhiên ngày thường trong nháy mắt biến mất hoàn toàn. Nghiêm Cẩn vừa nãy khi nhìn thấy Cố Phong duỗi tay xoa gương mặt Hạ Thiệu Nhiên, hắn hận không thể tiến đến đánh gãy tay Cố Phong.
Nghiêm Cẩn thừa nhận rằng hắn đang phát ghen, phát ghen đến muốn điên lên được. Chuyện đến bây giờ, Nghiêm Cẩn mới phát hiện ra rằng mình đối với Hạ Thiệu Nhiên có dục vọng chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, cậu ta chỉ có thể lên giường với một mình, chỉ có thể để cho hắn hôn môi vuốt ve, chỉ có thể ở dưới thân hắn thở dốc rên rỉ, chỉ có thể bị hắn thao đến bắn.... Nghiêm Cẩn oán hận khi nghĩ đến Hạ Thiệu Nhiên lên giường với Cố Phong, hắn không chỉ ở trên thương trường đối nghịch với Cố Phong, còn ra sức mỉa mai châm chọc Hạ Thiệu Nhiên. Nghiêm Cẩn chỉ lo phát tiết bất mãn cùng lửa giận trong lòng mình, mà chưa từng cẩn thận nghĩ lại ở phía sau sự ghen ghét căm hận đấy lại che dấu tình cảm chân thật.
"Thiệu Nhiên, tôi còn có việc, đi trước đây." Cố Phong nhìn ra chỉ cần mình ở còn ở đây, Nghiêm Cẩn sẽ không ngừng tìm cách châm chọc Hạ Thiệu Nhiên, liền ngay sau đó nhìn Hạ Thiệu Nhiên chào tạm biệt.
"Ừ, đi đường lái xe cẩn thận, gặp lại anh sau." Hạ Thiệu Nhiên cẩn thận dặn dò một tiếng, cười vẫy vẫy tay với Cố Phong.
Cố Phong cũng vẫy tay chào lại sau đó mới xoay người rời đi, Hạ Thiệu Nhiên vẫn luôn nhìn theo Cố Phong rời đi cho tới khi khuất dạng.
"Hạ..." Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Cố Phong lại bắt đầu nổi giận, nhưng vừa định mở miệng châm chọc một câu, Hạ Thiệu Nhiên lập tức xoay người tránh đi, chỉ để lại cho Nghiêm Cẩn một cái gáy càng ngày càng xa.
"Hạ Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, cũng mặc kệ Hạ Khả Tâm ở bên cạnh, xoay người sải bước rời khỏi Hạ Thị.
Lúc này cách thời gian tan tầm vẫn còn rất sớm, tuy rằng ngày thường thời gian đi làm của Nghiêm Cẩn cũng giống như những nhân viên bình thường khác, nhưng hiện tại hắn thật sự không có tâm trạng tiếp tục làm việc, liền trực tiếp lái xe trở về nhà.
Lúc Nghiêm Cẩn lấy ra chìa khóa mở cửa, đột nhiên nghe được trong nhà truyền đến thanh âm đàn dương cầm.
"Tiểu Luân!" Nghiêm Cẩn đi nhanh vào phòng khách hô lớn.
"Cẩn.... Cẩn ca ca, sao anh về sớm vậy?" Nghiêm Cẩn kinh hoàng thất thố đứng lên khỏi ghế đàn dương cầm.
"Bác sĩ không phải đã dặn em không được đụng vào dương cầm sao, có phải em không cần cái tay này nữa không?!" Nghiêm Cẩn đi nhanh đến trước mặt Nghiêm Luân, kéo cái tay bị thương của cậu, nghiêm khắc quở mắng.
"Cẩn... Cẩn ca ca, em.... em không có, em chỉ vì quá muốn đàn dương cầm, nên dùng cái tay không bị thương gõ từng phím thôi. Cẩn ca ca, anh nắm tay em đau quá...." Nghiêm Luân lắp bắp giải thích, muốn rút lại cái tay mình đang bị Nghiêm Cẩn nắm chặt lấy.
"Anh xin lỗi" Nghiêm Cẩn lập tức buông lỏng tay Nghiêm Luân ra.
"Cẩn ca ca, sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?" Nghiêm Luân thật cẩn thận quan sát sắc mặt Nghiêm Cẩn.
"Vì người có chút không khỏe, giờ anh về phòng nghỉ ngơi trước. Em nhớ kỹ, về sau không bao giờ được đàn dương cầm nữa." Sau khi Nghiêm Cẩn mặt âm trầm dặn dò xong, lập tức xoay người trở về phòng ngủ của mình.
"Cẩn ca ca, em nhớ rồi." Nghiêm Luân nhìn Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn trả lời.
Nghiêm Luân ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía phòng ngủ Nghiêm Cẩn, nhưng chờ đến khi Hạ Khả Tâm tan tầm trở về nhà thì Nghiêm Cẩn cũng không ra khỏi phòng ngủ.
"Mẹ" Hạ Khả Tâm mới vừa bước vào cửa, Nghiêm Luân lập tức chạy ra đón.
"Nghiêm Cẩn đã về chưa?' Hạ Khả Tâm vừa cởi giày vừa hỏi Nghiêm Luân.
"Đã về hồi sớm rồi, nói là thân thể không khỏe nên đang nghỉ ngơi trong phòng. Mẹ, mẹ có biết hôm nay Cẩn ca ca bị sao không, lúc về nhìn mặt có vẻ tức giận ghê lắm." Nghiêm Luân cau mày chỉ chỉ về phòng ngủ Nghiêm Cẩn.
"Còn không phải vì Hạ Thiệu Nhiên!" Nhớ tới buổi chiều Nghiêm Cẩn làm cho mình bị khó xử, Hạ Khả Tâm đầy mặt tức giận bất bình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Nghe được chuyện có liên quan đến Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Luân lập tức nôn nóng hỏi. . Truyện chính ở ( T rùmTruyện. com )
"Vào phòng của con trước đã, mất công Nghiêm Cẩn đột nhiên đi ra" Hạ Khả Tâm cẩn thận kéo Nghiêm Luân trở về phòng ngủ của cậu.
Hạ Khả Tâm kể lại cho Nghiêm Luân chuyện buổi chiều nay gặp được Cố Phong và Hạ Thiệu Nhiên, đặc biệt nhắc đến việc Nghiêm Cẩn ở trước mặt hai người kia hoàn toàn không hề nể mặt mình một chút nào, Hạ Khả Tâm kể tới mức mặt mày bị tức đến nổi vặn vẹo.
"Cẩn ca ca đối với Hạ Thiệu Nhiên...." Sau khi Hạ Khả Tâm nói xong, Nghiêm Luân cúi đầu khẽ tự hỏi.
"Hai người bọn nó tuyệt đối không thể chỉ là quan hệ bạn bè bình thường! Nghiêm Cẩn kia đang ghen, rõ ràng tới mức chỉ cần nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được. Tiểu Luân, không phải con nói trên cổ Nghiêm Luân từng có dấu hôn của Hạ Thiệu Nhiên sao, đáng tiếc là không có chứng cứ rõ ràng, nếu là sự thật, chỉ dựa vào chuyện đồng tính luyến ái này mẹ cũng có thể khiến cho Hạ lão gia đuổi Hạ Thiệu Nhiên ra khỏi Hạ Thị!" Trong mắt Hạ Khả Tâm hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Mẹ, mẹ phải xử lý Hạ Thiệu Nhiên đó, cuộc sống về sau của chúng ta còn phải dựa vào Cẩn ca ca." Nghiêm Luân ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên không chút để ý nhắc nhở nói.
"Mẹ biết chứ, có điều Tiểu Luân, con cũng phải tiếp tục lợi dụng chuyện không bao giờ có thể đàn dương cầm nữa, để cho Nghiêm Cẩn hận Hạ Thiệu Nhiên thấu xương. Như vậy hai mẹ con chúng ta về sau mới có thể kê cao gối mà ngủ." Hạ Khả Tâm gật gật đầu, không yên tâm dặn dò Nghiêm Luân một câu.