Cô xoay người tìm hộp thuốc, cầm thuốc mỡ đa năng lên lầu thoa cho Đình Trung. Vừa lên lầu chỉ thấy Đình Trung đang cong mông liều mạng nhét quần áo vào trong chiếc vali nhỏ màu đen của mình, điệu bộ như sợ rằng chỉ muộn một phút thì Kiều Phương Hạ sẽ hối hận mà không đưa cậu bé đi.
Kiều Phương Hạ đứng trên cầu thang quan sát cậu bé một lúc, không làm phiền cậu.
Trên lầu, bà Trần dọn dẹp xong hoa cỏ trong phòng tắm nắng, khi đi ra thì thấy Kiều Phương Hạ đến đây, bà ta sững sờ vài giây.
Một lúc lâu sau, bà ta mới lúng ta lúng túng gọi cô một tiếng: “Mợ chủ.”
Kiều Phương Hạ không nói gì, đi lên lầu và giúp bà Trần cầm một chậu hoa lan nhỏ, nói: “Tôi giúp dì.”
“Không cần! Chỉ có mấy chậu à, dọn tí là xong rồi!” Bà Trần liên tục xua tay đáp: “Bây giờ làm sao có thể để mợ làm mấy việc nặng này được!”
Dứt lời, bà ta giật lại chậu hoa từ tay Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ không giành lại bà ta nên chỉ có thể từ bỏ, thu tay lại và lùi ra phía sau vài bước.
Lúc này, dư quang nơi khóe mắt cô chợt nhìn thấy thứ gì đó trên gác xép đối diện cầu thang, thoáng qua dưới ánh mắt cô.
Đó là một bàn trang điểm nho nhỏ.
Trong nháy mắt nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa khép hờ, Kiều Phương Hạ đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì cô nhớ rằng căn gác này được Lê Đình Tuấn đặc biệt sử dụng để ngắm sao. Vì Đình Trung thích thiên văn và vũ trụ. nên Lê Đình Tuấn đã làm một căn phòng ngắm sao cho cậu bé.
Ma xui quỷ khiến cô đi về phía gác xép, đưa tay ra rồi nhẹ nhàng mở cửa.
Cửa sổ tầng áp mái đang mở, khi Kiều Phương Hạ vừa đẩy cửa bước vào thì tình cờ có một cơn gió thổi qua, thổi bay chiếc chuông gió nhỏ treo trên bệ cửa sổ với âm thanh ngọt ngào.
Tầm mắt của Kiều Phương Hạ chậm rãi quét qua mỗi một tấc của căn gác, ngây ngẩn cả người.
Đây rõ ràng là đang thay đổi căn phòng ngắm sao của Đình Trung thành một căn phòng trẻ em, hơn nữa còn là phòng công chúa.
Toàn bộ căn phòng là tông màu lòng đỏ trứng nhẹ nhàng và xanh dương nhạt. Cái giường nhỏ màu hồng phấn. Cái lều nhỏ trên giường treo đầy tua bằng vàng bạc, trên đó có treo những ngôi sao và mặt trăng.
Bởi vì hôm nay trời nhiều mây cho nên trong phòng không sáng lắm. Trong bóng tối không được chiếu sáng ở góc trên của đầu có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ có ánh sáng chói lọi.
Trên bàn trang điểm nhỏ có đặt một quả cầu pha lê.
Kiều Phương Hạ chậm rãi đi về phía bàn trang điểm, cầm lấy quả cầu pha lê lên và nhìn lướt qua. Cô nhớ rằng đây là món quà sinh nhật mà cô tặng cho Lê Đình Tuấn khi cô chưa rời khỏi nước Anh Phương nhiều năm trước.
Bởi vì nó rất đắt, còn đắt hơn cả quả cầu pha lê trong cửa hàng quà tặng bình thường, lại là phiên bản đồng thương hiệu giới hạn, nên Kiều Phương Hạ nhớ rất rõ.