Lúc Kiều Phương Hạ quay lại bệnh viện thì vừa đúng lúc bác sĩ điều trị của Kiều Tứ Văn đang kiểm tra sức khỏe cho ông ấy.
Kiều Phương Hạ không quấy rầy, đứng ở cửa phòng bệnh chờ một lát.
Vừa hay điện thoại của khu y tá đứng cách đó không xa reo lên, một cô y tá vội vàng tiếp điện thoại: “Alo, xin chào, bệnh viện trung tâm…”
Kiều Phương Hạ nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại kia, như có suy nghĩ gì đó mà nhìn một lúc.
Đợi đến khi y tả nghe điện thoại xong mới từ từ đi đến.
“Chị ơi, cho hỏi điện thoại này của các chị ai cũng có thể gọi đến được đúng không?” Kiều Phương Hạ lịch sự mở lời hỏi thăm.
“Đúng rồi” Cô y tá lập tức gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
Kiều Phương Hạ cân nhắc một chút rồi thấp giọng hỏi: “Có ai gọi điện thoại đến chỗ các chị rồi bảo bệnh nhân đến nghe máy không ạ?”
Liên quan đến việc vì sao tối hôm đó Kiều Tứ Văn lại bị kích thích, hai người Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn đều đã suy xét hết tất cả các khả năng có thể làm cho Kiều Tứ Văn kích động rồi. Điện thoại của Kiều Tử Văn, lịch sử lên mạng của Kiều Tứ Văn, những người mà Kiều Tứ Văn tiếp xúc,… tất cả đều được tra rõ tường tận. Cơ bản bỏ sót bất cứ khả năng nào.
“Đôi khi cũng có, hơn nữa điện thoại ở chỗ này của chúng tôi có thể nối máy để bệnh nhân ở giường bệnh cũng có thể trực tiếp nghe máy được” Y tá nhanh chóng trả lời.
“Thường xuyên có người gọi điện đến à?” Kiều Phương Hạ tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, tầng này của chúng tôi mỗi ngày phải có đến hơn trăm cuộc điện thoại gọi đến. Trên cơ bản đều là tham vấn khám bệnh. Cô Kiều cũng biết đấy, bệnh viện chúng tôi có khoa ung thư giỏi nhất thành phố Hạ Du, mỗi ngày người xếp hàng vào khám vô số kể”
Một bệnh nhân độc chiếm một phòng bệnh trong hai tháng liền đúng là tình huống hiếm gặp, dù sao thì phòng bệnh và nguồn lực khám chữa của bọn họ cũng có hạn, hơn nữa còn bởi vì người yêu cầu là Lê Đình Tuấn.
Lời của y tá vừa dứt, khóe mắt Kiều Phương Hạ chợt liếc qua góc thang máy, thấy có hai dáng người quen thuộc đi về phía cô.
Là Kiều Diệp Ngọc và Tống Vân Lan.
Ngay khoảnh khắc Kiều Diệp Ngọc bước ra khỏi thang máy cô ta cũng nhìn thấy Kiều Phương Hạ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Kiều Diệp Ngọc mặt không biểu cảm chuyển ánh mắt ra chỗ khác, đỡ lấy tay Tống Vân Lan tiếp tục đi về phía phòng bệnh của Kiều Tứ Văn.
“Cảm ơn chị” Kiều Phương Hạ vội vàng nhẹ giọng nói câu cảm ơn với cô y tá rồi xoay người đi về phía hai mẹ con Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc.
Bác sĩ đã kiểm tra cơ thể cho Kiều Tứ Văn xong rồi, Tống Vân Lan đứng ở cửa liếc nhìn trong phòng bệnh mấy cái rồi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ông cụ vẫn có thể cứu được chứ?”
Bác sĩ kiên nhẫn trả lời: “Trước mắt thì việc tỉnh lại không thành vấn đề, chỉ là tuổi tác ông cụ đã cao rồi, vì vậy việc hồi phục sẽ hơi chậm, thời gian hôn mê cũng dài hơn một chút.”