Nhưng Kiều Phương Hạ là người phụ nữ duy nhất lọt vào bảng xếp hạng top mười sát thủ thuê toàn cầu, đây cũng chính là lý do Quân Diệt vô cùng coi trọng cô, cũng không định để cô ra đi.
Nửa năm qua Kiều Phương Hạ chỉ nhận hai nhiệm vụ, phía trên đã hơi bất mãn với cô.
Nếu lần này cô không có được sợi dây chuyền thì sợ rằng Quân Diệt sẽ lập tức gọi cô về nước Thanh Sơn và tiến hành xử phạt.
Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn Trạm Khánh Minh một hồi rồi nhẹ giọng đáp: “Ừ, tôi vẫn không bỏ được anh ấy”.
Trạm Khánh Minh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt ngà ngà say nhìn chằm chằm cô: “Gan cô cũng thật lớn”
“Có nghĩ tới hậu quả không?”
Giọng anh ta rất bình tĩnh, nghe không ra vui giận.
Kiều Phương Hạ đã chuẩn bị xong tư tưởng để Trạm Khánh Minh trừng phạt. Cô không thể phản kháng, nếu không Trạm Khánh Minh chắc chắn sẽ phát hiện ra thân phận cô có vấn đề, còn phát hiện tối nay Lê Đình Tuấn đã bênh vực cô.
“Có nghĩ tới.” Cô không thay đổi sắc mặt, đứng đối diện với Trạm Khánh Minh rồi nhẹ giọng trả lời.
Trạm Khánh Minh khẽ cười một tiếng: “Cho nên cuối cùng
cô đang cố tình tạo sự chú ý với tôi để khiến tôi cảm thấy cô rất đặc biệt, hay là vì… cô thật sự rất yêu anh ta?”
Đã đến bước này, nếu Kiều Phương Hạ nói vì anh ta thì chỉ còn thiếu cởi quần áo lên giường, nhưng tại sao đột nhiên cô lại không thể nói?
Chẳng lẽ, tới Thịnh Lâu không phải là mục đích của tất cả phụ nữ sao? Nghĩ đủ mọi cách để có được sự cưng chiều của anh ta, trở thành người phụ nữ của anh ta.
Trong lòng Trạm Khánh Minh hơi nghi hoặc, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta có cảm giác không thể nhìn thấy một người phụ nữ.
Kiều Phương Hạ đắn đo mấy giây rồi bình tĩnh trả lời: “Tôi không bỏ anh ấy được, tôi không muốn làm anh ấy bị tổn thương”
Trạm Khánh Minh nghe vậy lại khẽ cười một tiếng.
“Nhưng đã đến bước này, không phải em muốn dừng là có thể dừng” Lúc nói chuyện, anh ta mang theo ánh mắt suồng sã quét qua dáng vẻ yểu điệu thú vị của Kiều Phương Hạ.