Trạm Khánh Minh lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Anh..”
“Tôi đã thật lòng trả lời câu hỏi anh đặt ra rồi” Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta lại hỏi thêm gì nữa, lập tức đáp lại.
“Được thôi” Trạm Khánh Minh ngượng ngùng cười nói.
Ván thứ hai là Thẩm Minh Hân thắng, người ngồi đối diện với Thẩm Minh Hân phải nhận trừng phạt.
Ván thứ ba lại là Trạm Khánh Minh thắng.
Từ sau khi Kiều Phương Hạ nghe thấy câu thổ lộ gián tiếp kia của Lệ Đình Tuấn, tâm trạng của cô vẫn cứ thấp thỏm không yên. Mãi cho tới khi Trạm Khánh Minh nói “thập tam yêu”, lúc này cô mới nhận ra Lệ Đình Tuấn lại thua rồi.
“Hôm nay vận may của anh lên hương hay sao thế, thập tam yêu mà cũng có thể chạm tới!” Thẩm Minh Hân kinh ngạc nói.
Trạm Khánh Minh cũng nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Kỳ thật vừa rồi anh ta đang tính toán ra bài, xem rốt cuộc Lệ Đình Tuấn sẽ ra quân nào. Nhưng anh ta lại phát hiện Lệ Đình Tuấn đang đánh bừa, cố ý nhường lại cho anh ta.
Hôm nay Lệ Đình Tuấn không định thắng, anh sẽ không để cho anh ta có bất kỳ cơ hội nào chạm vào Kiều Phương Hạ.
“Nói đi, lần này chọn nói thật lòng hay là mạo hiểm” Trạm Khánh Minh nhướng mày hỏi Lệ Đình Tuấn ở phía đối diện.
Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Trạm Khánh Minh hứng thú nhìn hai người bọn họ liếc mắt qua lại, anh ta cảm thấy Lệ Đình Tuấn chắc hẳn sẽ lại lựa chọn nói thật lòng. Nhưng mà lần này anh ta muốn hỏi một câu ác hơn, e là loại câu hỏi sẽ khiến Lệ Đình Tuấn trở mặt với anh ta.
“Nói thật lòng.”
Quả nhiên lần này Lệ Đình Tuấn vẫn lựa chọn bảo vệ Kiều Phương Hạ, lựa chọn nói thật lòng.
“Đã nói trước rồi đó, chúng ta chỉ đang chơi trò chơi thôi, không được trở mặt đâu nhé”
Trạm Khánh Minh nở nụ cười, nói với Lệ Đình Tuấn.
“Anh hỏi đi” Sắc mặt Lệ Đình Tuấn không một chút thay đổi, trả lời anh ta.
Ở trước mặt Kiều Phương Hạ, ngoài chuyện đó anh vẫn lừa gạt cô ra, anh không hề có bất kỳ bí mật gì khác đối với cô, cũng không sợ cô nghe thấy bất kỳ chuyện gì có liên quan đến anh.
Cả người Trạm Khánh Minh hơi hơi tựa vào bàn đánh bài, nhìn vào Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi anh: “Tuấn, anh nói thật đi, anh đã ngủ với mấy người phụ nữ rồi?”
Lệ Đình Tuấn im lặng mấy giây, lại hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Lần này Kiều Phương Hạ lại không nhìn vào anh nữa. Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, sắc mặt cô không một chút thay đổi, hơi cúi đầu nhìn xuống, từ từ gõ tin nhắn trả lời lại người nhắn.
“Một người” Qua một hồi lâu, Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng trả lời.
“Không phải chứ?” Trạm Khánh Minh lại không nhịn được hơi nhướng mày nhìn anh.
Người kinh ngạc không thôi là Trạm Khánh Minh. Tất cả những người đang ngồi đây nghe thấy đáp án này, không có ai là không bất ngờ.
Động tác gõ chữ trên tay Kiều Phương Hạ chợt dừng lại. Qua một lúc lâu cô lại ngước mắt nhìn vào mắt Lệ Đình Tuấn.
Anh nói dối.
Làm sao mà anh có thể chỉ ngủ với một người được chứ? Giả sử nếu đúng như vậy, sao mà anh cùng với Tô Minh Nguyệt sinh ra Đình Trung được? Lẽ nào anh tự nguyện quyên t*ng trùng hay sao?