Bất luận như thế nào, Kiều Phương Hạ cũng không dám ngồi, trừ khi cô điên rồi.
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh như lửa đốt nhìn cô.
Mỗi giây gượng gạo đều dài đằng đẵng, bầu không khí cũng khiến người khác căng thẳng.
Sau đó Kiều Phương Hạ phá vỡ sự im lặng này: “Lúc nãy trên đường, không phải cậu Trạm nói mọi người có chuyện gấp cần bàn, tôi ở bên cạnh nghe lén cũng không thích hợp lắm nhỉ?”
Trạm Khánh Minh nghe lời này của Kiều Phương Hạ thì không kiềm được cười hỏi
ngược lại: “Lẽ nào cô có thân phận gì không thể tiết lộ?”
Kiều Phương Hạ khựng lại, sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi…”
“Bỏ đi, ra ngoài, tôi không ép cô nữa, nếu không sẽ có người đau lòng.” Trạm Khánh Minh vừa cười cắt ngang lời Kiều Phương Hạ, vừa nhìn Lê Đình Tuấn ở đối diện.
“Vâng” Kiều Phương Hạ không dám nhìn Lê Đình Tuấn, cùng với quản gia đi ra ngoài.
Tất cả ý nghĩ của Trạm Khánh Minh đều biến mất theo bóng lưng của cô sau khi ra cửa.
Không nói cái khác, ở tình cảnh này mà vẫn có thể giữ vững được bình tĩnh thì người phụ nữ này không đơn giản.
Những người phụ nữ bên cạnh anh ta trước giờ không có lá gan to như vậy. Có thể nhìn ra được cô không phải do Lê Đình Tuấn chống lưng cho nên mới to gan. Lúc này cô do dự là đang cân nhắc giữa anh ta và Lê Đình Tuấn.
Thật thú vị.
Anh ta chỉ nhìn Lê Đình Tuấn một cái, đúng lúc ánh mắt của Lê Đình Tuấn cũng nhìn anh ta.
Cách vài mét, hai người đàn ông nhìn nhau thật lâu, Lê Đình Tuấn thu ánh mắt lại, lãnh đạm nói với một người bạn ngồi bên tay phải: “Lúc nãy anh nói, chính sách mở rộng đất đai cụ thể là như thế nào?
Trạm Khánh Minh nghe bọn họ nói chuyện vài câu, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn về phía Lê Đình Tuấn.
Người đàn ông không có hỉ nộ này lại vì một Phó Kiều bé nhỏ mà suýt chút gây gổ với anh ta. Anh ta thật sự muốn biết Phó Điều này với Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có chuyện gì?
Buổi ăn tối kéo dài hai tiếng đồng hồ, mấy người đàn ông bàn được không ít chuyện, đã đến lúc kết thúc rồi.
Ăn cơm xong, mấy người đến lúc trước có ba người rời đi, duy nhất còn hai người ngày mai cùng Lê Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh tham gia hoạt động.
Hai người cũng muốn cùng ba người khác rời đi, để tránh ở lại thì càng khó xử hơn.
Nhưng lịch trình ngày mai đã định sẵn rồi nên không thể không đi.
“Bây giờ đã không còn sớm nữa, bằng không.” Một người trong đó lên tiếng.
“Đùa cái gì vậy? Trạm Khánh Minh không đợi đối phương nói xong, anh ta không nhịn được cười: “Bây giờ mới chín giờ, anh học được cách dưỡng thân khi nào vậy? Lát nữa pha cho anh một tách trà Cẩu Kỷ”
Đối phương liếc Trạm Khánh Minh một cái, không phải bọn họ sợ Trạm Khánh Minh và Lê Đình Tuấn khó xử sao?
“Đi phòng kế bên đánh bài, có chuyện nói với các anh” Trạm Khánh Minh lạnh mặt nói.